Tần Ninh cười nói: “Bây giờ ta không có lá bài tẩy nào đâu”.
“Điều khiển âm thuật cần linh thức hội tụ, rất hao phí linh thức”.
“Thần binh bây giờ cũng phá rồi, không có năng lực phòng ngự, không giết được Thiên Nhân!”
Nhất Vương và Tam Vương nghe thấy lời này lại một lần nữa lùi bước.
Tin được ngươi sao? Không giết nổi người ta?
Tần Ninh sẽ tự nói ra sao?
Chịu chết với bọn họ?
Tin mới lạ.
Lần này hai người thật sự lùi không được, tiến không xong.
Nhưng Tần Ninh lại không nhàn rỗi.
Bên trong Xích Dương Long Luân, hỏa long gầm thét giết về đại quân bốn phía.
Chết một người, một viên Tịnh Ma châu xuất hiện.
Không muốn thì cũng lãng phí.
Hắn bây giờ giết võ giả cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất quá đơn giản.
Lúc này sắc mặt Nhất Vương và Tam Vương u ám đáng sợ.
Tiên Hàm lúc này ha ha cười lớn nói: “Ba vị Ma Vương chết rồi, Ngũ Vương, Thất Vương cẩn thận chút, chờ lát nữa ca ta có thể đột nhiên đánh lén tới, ta hiểu huynh ấy mà, huynh ấy sẽ làm chuyện này”.
Ngũ Vương và Thất Vương nghe thấy lời này đột nhiên cẩn thận.
Với phân tâm này, áp lực của Tiên Hàm nhất thời nhỏ đi.
Đối mặt với một vị Ma Vương, hắn ta quần áo rách rưới, chứ đừng nói vẫn là hai vị ở cùng một chỗ.
Lời này cũng chính là châm biếm hai người.
Đừng hạ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315616/chuong-3367.html