Chương trước
Chương sau


Sau khi tiêu diệt Tề Tham Thiên Nhân, Tần Ninh, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đi về phía nơi sâu trong biển Thiên Cung.

Ngồi trên bè cốt, ba người tốc độ không chậm.

Lúc này, ba thân ảnh vào sâu trong biển Thiên Hải.

Bốn phía từng hòn đảo xuất hiện.

Chỉ có điều những hòn đảo này so với trước kia thì thoạt nhìn quy mô bé đi rất nhiều.


Ba người cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng ở phía trước xuất hiện đường ven biển.

Ba người dừng lại, nhìn về phía đường ven biển.

Lúc này bên bờ biểm đã có dấu tích của con người từng đến.

Trước đó Tần Ninh thu lại đàn Phủ Uyên đã bị Tề Tham Thiên Nhân làm chậm trễ không ít thời gian.

Những người khác trên ba hòn đảo chỉ e đã rời đi.

Ba người hạ xuống.

Trước mắt không phải hòn đảo, chính là lục địa.

Lúc này, lục địa phía trước có một khu rừng.

“Nơi này không phải vẫn là rừng Thiên Âm sao?”

Cốc Tân Nguyệt không khỏi mở miệng nói.

“Biển Thiên Âm có lẽ là được rừng Thiên Âm vây quanh, nằm ở trung tâm”.

“Có khả năng…”, Tần Ninh từ từ nói: “Xem ta, Âm Vương ngược lại tiêu phí không ít tâm tư ở Thiên Âm cung”.

Nhưng Cửu Anh lại hài hước cười nói: “Người cũng chết rồi, để lại mấy thứ này đều là đồ của hậu nhân mà thôi”.

Tần Ninh không nhiều lời, mấy thân ảnh đi về chỗ sâu.

Vào trong rừng cho người ta một loại cảm giác trống rỗng xa xưa.

Chim hót, thú kêu, thậm chí có từng tiếng thác nước lúc xa lúc gần…

“Chỗ này vẫn rất yên tĩnh”.

“Đúng là rất yên tĩnh!”

Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Nếu đoán không nhầm thì có lẽ nơi này có tồn tại huyền thú cấp tám”.

Nghe đến đây, Cửu Anh nhất thời cẩn trọng.

Huyền thú cấp tám, thực lực Thiên Nhân.

Huyền thú hùng mạnh đứng sau cấp bậc Thú Vương.

Tuy nó là hung thú, nhưng nó cũng biết cái gì nên trêu chọc, cái gì không nên trêu chọc.

Huyền thú cấp tám là thực lực Thiên Nhân, đối với hung thú huyết mạch như nó lại cảm thấy rất hứng thú.

Ba người cùng đi về phía trước.

Cùng lúc đó, mấy thân ảnh phá không tới.

Một thân ảnh cầm đầu mặc trường sam, khí độ bất phàm, thân ảnh dần dần hạ xuống nhìn về phía ba người Tần Ninh.

“Tần Ninh công tử”.

Người nọ nhìn về phía Tần Ninh, khẽ mỉm cười nói.

Chỉ là Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt không nhận ra người này.

“Tại hạ là Vô Lượng Kiếm Tử của Vô Lượng Kiếm phái”.

Người thanh niên khẽ mỉm cười nói: “Tần Ninh công tử chắc biết trong Thiên Âm cung này ẩn chứa một tòa Thiên Âm tiên cung, lần này ta tới là tìm Tần công tử để hợp tác!”

“Hợp tác?”

Khóe miệng Tần Ninh nhếch lên khẽ cười.

“Hợp tác thế nào?”

“Là như vậy!”

Thân ảnh Vô Lượng Kiếm Tử hạ xuống, lần này nhìn về phía Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thiên Âm tiên cung ở trong rừng Thiên Âm, chỉ có điều trong rừng Thiên Âm này nguy hiểm tứ phía!”

“Theo như ta biết, nơi đây cất giấu ba vị huyền thú cấp tám”.

“Huyền thú cấp tám trấn thủ ba chỗ ấn ký, ấn ký kia chính là gốc rễ liên quan đến Thiên Âm tiên cung hiện thế”.

“Ba phe ta mặc dù có lòng phá, nhưng lo lắng thực lực không đủ, vì vậy đang tìm đồng minh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.