Chương trước
Chương sau
Cửu Anh run run cười.

Lúc này Tần Ninh bước ra.

Đàn Phủ Uyên thu ở sau lưng.

Sáo Thụ Thiên xuất hiện trong tay.

Tiếng sáo du dương.

Lớp sương đen dày đặc kia bị tiếng sáo hấp dẫn đến.

Theo tiếng thổi của Tần Ninh, sương đen dày đặc dần dần tiến vào bên trong sáo Thụ Thiên, từ từ biến mất không thấy đâu.


Trong trời đất, ngoại trừ dấu vết của đại chiến lưu lại thì không còn những thứ khác.

Tần Ninh cắm sáo Thụ Thiên bên hông, nắm tay ngọc của Cốc Tân Nguyệt, khẽ mỉm cười nói: “Đi, dẫn nàng xem Thiên Âm tiên cung, nói không chừng có đồ tốt gì đó”.

“Ừm!”

Cửu Anh lúc này đi theo phía sau, mặt đầy hâm mộ.

Mặc dù Cốc Tân Nguyệt trông chẳng ra sao, nhưng Tần Ninh lại thích.

Nhưng nó lại một thân một mình…

Một ngày nào đó ta cũng sẽ tìm thấy cô gái tuyệt mỹ trong thế gian, cùng ta giống như thần tiên quyến lữ… tiêu dao vạn giới!

Cửu Anh hạ quyết tâm.

Ba thân ảnh dần dần rời khỏi nơi đây.

Tề Tham Thiên Nhân chỉ là một nhạc đệm.

Đối với Tần Ninh mà nói, ít nhất như vậy.

Ban đầu ông ta quả thật không có cảm giác gì với tên này.

Ham muốn sáo Thụ Thiên của mình.

Vậy cũng tầm thường.

Chỉ là để ông ta đau khổ một lần rồi lại thêm lần nữa.

Vậy thì không thể bỏ qua.

Ba người rời đi, không bao lâu có mấy thân ảnh đến đây.

“Cái này…”, nhìn thấy trên đất bừa bộn, một người kinh hãi hô lên: “Đây là Thiên Nhân giao chiến sao?”

“Rất có thể!”

Một người khác cũng kinh ngạc nói: “Xem ra, Thiên Âm cung còn có không ít đồ tốt”.

“Thiên Minh Vũ, lần này nghe nói tứ đại bá chủ và thất tử Thiên Nam vùng đất Thiên Nam cũng đến”.

“Ngươi là thiên tử của Thiên Bảo lâu ta, cũng không thể mất mặt”.

“Lý tiên sinh yên tâm”.

Thanh niên kia mặc bộ trường sam đứng ở đó, giống như một thanh kiếm sắc có thể đâm phá bầu trời.

“Minh Vũ kế thừa Lý tiên sinh, đương nhiên sẽ không làm mất mặt tiên sinh Trường Phong Kiếm Khách!”

“Nếu không chỉ sợ cha ta cũng sẽ không bỏ qua cho ta”.

Thiên Minh Vũ! Thiếu chủ Thiên Bảo lâu.

Thiên Bảo lâu chính là giao dịch các quật khởi gần chín vạn năm.

Cùng với Vạn Thiên các, thương hội Diệp gia cũng đứng trong tam đại giao dịch các lớn của đại lục Vạn Thiên.

Lâu chủ Thiên Bảo lâu Thiên Thanh Phong chính là cảnh giới Vương Giả.

Trên thực tế, có thể làm ăn trải rộng toàn bộ đại lục Vạn Thiên mà không có Vương Giả trấn giữ thì rất khó.

Lý Trường Phong lúc này cười nhạt nói: “Trường Phong Kiếm Khách chỉ là hư danh, lần này thật ra ta rất muốn lãnh giáo chút thực lực của Kiếm Tiên Bùi Giác - một trong Thất Thiên Tiên của Thiên Ngoại Tiên!”

“Cái tên Kiếm Tiên cái thế vô định dưới Vương Giả, có Luân Kiếm thuật không ai có thể địch nổi!”

Lý Trường Phong khẽ cười.

“Lý tiên sinh chắc là có thể chiến thắng Kiếm Tiên Bùi Giác!”

Thiên Minh Vũ cười nhạt nói: “Tứ đại bá chủ và thất tử Thiên Nam của Tam Diệp tông trong vùng đất Thiên Nam”.

“Bốn người Vô Lượng Kiếm Tử, Khai Sơn Cự Tử, Phương Thiên Tử và Thanh Dương Linh Tử sớm đã thành danh”.

“Mà ba vị Tam Diệp tông Vô Tình Diệp Tử, Phong Diệp Tử, Vũ Diệp Tử này mấy năm gần đây mới thành danh”.

“Ta bắt đầu từ ba người này, một đường khiêu chiến đến Vô Lượng Kiếm Tử”.

“Cuối cùng Minh Vũ cùng Lý tiên sinh đi Thiên Ngoại Tiên”.

Thiên Minh Vũ tự tin nói: “Chủ của Thiên Ngoại Tiên Tiên Vũ Sinh, con trai ông ta Tiên Lạc Vũ chính là thiên kiêu đệ nhất đương thế đại lục Thiên Ngoại”.

“Minh Vũ thắng hắn, Thiên Ngoại Tiên kia sẽ không có ai là đối thủ của Minh Vũ nữa”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.