Tần Ninh khẽ cười nói: "Đang suy nghĩ vì sao mà nàng vẫn ổn".
"Chàng đoán xem!"
Cốc Tân Nguyệt cười nói: "Ta cũng không có nhiều bí mật như chàng, lẽ đã ngày xưa ta cũng từng là một Vương Giả âm thuật đấy?"
"Khó mà làm được!"
Tần Ninh lắc đầu nói: "Vương Giả cũng không xứng xách dép cho nàng của ngày xưa ấy chứ!"
Tần Ninh nói xong, liền đi về phía trước.
Hai người giống như đôi vợ chồng du sơn ngoạn thủy, nắm tay bước đi.
Ở phía dưới, nhóm người Vạn Tử, Hàng Vạn Khuynh Tuyết đều thở hồng hộc.
Quá mệt mỏi!
Thật mệt mỏi!
Cứ bước ra một bước là cảm giác như cõng một ngọn núi.
Nào chỉ là cõng một ngọn núi, còn giống như là dưới chân mang một ngọn núi vậy.
Cũng chỉ có Tần Ninh cùng Cốc Tân Nguyệt là khiến người ta cảm thấy khó tin.
Mà giờ khắc này, Vạn Tử Hàng nhìn Vạn Khuynh Tuyết.
"Khuynh Tuyết, nhân vật bậc này tương lai tất thành Vương Giả, sao muội không nắm lấy cơ hội?", Vạn Tử Hàng mỉm cười nói.
Ý tứ của ông ta rất rõ ràng.
Vạn Khuynh Tuyết lại lắc đầu.
Tần Ninh đúng là rất yêu nghiệt.
Thế nhưng bảo cô ta nắm lấy cơ hội?
Không nói đến việc cô ta có muốn hay không, cho dù là muốn thì ánh mắt của Tần Ninh cũng không bình thường.
Làm gì phải suy nghĩ không đâu rồi tự chuốc lấy nhục?
Giờ phút này, mọi người đều bắt đầu đi theo hướng mà Tần Ninh nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315488/chuong-3239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.