Núi cao có bậc thang, giờ phút này mọi người đều đang bước đi trên bậc thang, nhất thời, cái cảm giác trói buộc này ngày càng trở nên rõ ràng.
Tần Ninh không nói lời nào, hắn nhíu mày bước tiếp lên núi.
Đám người còn lại cùng đồng loạt đi theo.
Hiện tại, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực trói buộc.
Bàn chân giẫm lên bậc thang lại giống như đang giẫm lên đầm lầy, rất khó nâng bước tiếp theo.
Càng lên cao lại càng gian nan.
Lúc này, Tần Ninh cũng không nói được lời nào.
Linh khí ở nơi này có quỹ đạo.
Quỹ đạo này giống như những nốt nhạc lên cao, tạo thành một mạng lưới vô cùng phức tạp, ngăn cản mọi người lên núi.
Tất cả mọi người đều cảm nhân được sức mạnh bị áp chế.
Tần Ninh cũng đứng ở phía trên thang trời, yên lặng không tiếng động.
Không lâu sau, khoảng cách giữa mọi người đã có chút lớn.
“Các vị, không cần gồng mình chống đỡ, lấy tâm cảm nhận, bước đi trên thang núi cũng là một loại tôi luyện đối với các người, có lợi trong việc củng cố cảnh giới”.
Tần Ninh đứng ở phía trước mở miệng nói: “Cứ thuận theo, không phải kháng cự!”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Duy nhất chỉ có một người là ngoại lệ.
Cốc Tân Nguyệt! Giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt bước đi trên thang núi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lạnh nhạt! Thực sự lạnh nhạt.
So với Tần Ninh còn thoải mái hơn.
Tần Ninh ngạc nhiên nói: “Nàng…không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315487/chuong-3238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.