Có thiên phú mà không kiên trì thì không đi được xa.
Có kiên trì nhưng không có thiên phú thì có thể đi được xa, nhưng rất khó, khó như lên trời vậy.
Còn nếu có cả thiên phú và kiên trì thì sẽ đạt đến đỉnh cao.
“Đương nhiên rồi!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Thanh Vân tông của chúng ta toạ lạc trên linh mạch cấp Thiên, nếu không sử dụng há chẳng phải lãng phí sao?”
“Tuy không thể thay hình đổi dạng của bọn họ nhưng tăng giới hạn cao nhất thì cũng không thành vấn đề, ít nhất cũng phải có máy cảnh giới Hoá Thần đứng đầu chống đỡ cục diện chứ?”
“Cô, cô nữa, hai cô cũng phải đến!”
Tần Ninh cười nói.
“Chúng ta sao?”
Vân Sương Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, một mặt ngơ ngác.
“Đúng vậy!”
Tần Ninh nói tiếp: “Cứ coi như là thay da đổi thịt, kì hạn một tháng, sau một tháng đến Cổ gia, lão Vệ sẽ đi cùng hai cô bắt đầu khiêu chiến, bất kể là ai, thất chuyển, bát chuyển hay cửu chuyển cứ lên lần lượt, thua cũng không sợ, nếu thua thì tiếp tục tu hành một tháng rồi đến khiêu chiến tiếp, đến khi nào thắng thì mới thôi”.
“Hơn nữa, kết thúc ở Cổ gia thì đến Hoang gia, Hoàng Phủ gia, Vũ gia, cổ quốc Đại Hạ, đi lần lượt hết!”
Tần Ninh dứt lời, hai cô gái cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Tần Ninh làm thật hay chỉ là đang nói đùa vậy?
“Ta không nói đùa!”
Tần Ninh dặn dò: “Hai người các cô đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313751/chuong-1502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.