Kiếm Tiểu Minh thật sự đã hiểu ra, Tần Ninh bảo cậu ta đến trước xử lý việc cấp bách, còn bản thân dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đến thăm Tần Hâm Hâm.
Trong lòng của hắn, cái chết của Tần Hâm Hâm khiến hắn không thể nào ngừng tự trách bản thân.
Tần Ninh cô đơn lẻ bóng rời khỏi cung điện Bắc Minh, đi về phía thành Lăng Vân.
Bên trong Uyên Cốc dãy núi Lăng Vân.
Trước lối vào dãy núi Lăng Vân bây giờ đã phát triển thành một toà thành trì với dân số trăm vạn người.
Mà ở chỗ sâu chính là Uyên Cốc.
Nhưng Uyên Cốc hôm nay sớm đã có thay đổi lớn.
Phần lớn người của gia tộc Tần ở chỗ này, Minh Uyên đương nhiên cũng có ban thưởng nhà cửa trạch viện ở trong đế đô, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của mình, thật sự không thoải mái nên đa số người trong tộc vẫn ở nội thành Lăng Vân.
Một thành trì mới với hàng trăm vạn dân, nơi đâu cũng mới mẻ và phồn hoa.
Thành trì mặc dù không lớn nhưng lại rất sung túc.
Tần Ninh đi vào thành, ngắm nhìn xung quanh, nói chung vẫn như trước nhưng giờ đã tráng lệ hơn chút.
Tần Ninh cũng hiểu, cái này hơn nửa là do hai cha con Minh Ung cố tình làm vậy.
Hắn bây giờ chính là thần bảo vệ của Bắc Minh, mà Tần gia chính là thứ mà hắn lo lắng nhất.
Ở đây, hắn chưa thức tỉnh được kí ức của chín đời chín kiếp, mười sáu năm sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313559/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.