Trong một toà cung điện dưới lòng đất hoàng cung Bắc Minh.
Bức tượng đứng vững vàng được đặt sẵn ở đó, Tần Ninh đứng phía trước pho tượng, chậm rãi nói: “Cái này, nếu như các ông biết vận dụng thì tương lai có thể bảo vệ các ông tránh khỏi kiếp nạn”.
“Cho nên bây giờ ta truyền lại cho các ông phương pháp sử dụng”.
“Nhưng nhớ lấy, sức mạnh của pho tượng này chỉ được dùng để phòng thủ trong tình huống khẩn cấp như ngày hôm nay, không được dùng để dụng binh bên ngoài, nếu không, đừng nói người khác mà chính ta cũng sẽ không tha cho các ông”.
“Chắc chắn!”
Minh Ung và Minh Vũ đương nhiên không dám quên.
Lúc trước Tần Ninh có dặn bọn họ chỗ này không được động chạm lung tung, hơn nữa nơi đây còn là thánh điện thờ phụng tổ tiên Minh gia.
Lúc này Tần Ninh vung tay ra, một ít linh văn tản ra bên ngoài, bức tượng thứ năm được triệu hồi.
Pho tượng của Cửu U Đại Đế.
Tần Ninh cử động tay, pho tượng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
“Ta sẽ để lại mấy pho tượng kia, còn pho tượng này ta sẽ mang đi”.
Tần Ninh thành thật nói: “Bốn pho tượng kia đủ cho hai cha con nhà ông sử dụng, đảm bảo Bắc Minh sẽ bất diệt, thịnh vượng!”
“Nhưng ta hi vọng mỗi một thời đại đế vương Minh gia các ông đều sẽ tiếp tục kế thừa di chỉ của tổ tiên, nhất định không được trị quốc bằng chính sách tàn bạo, bằng không, vẫn câu nói cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313558/chuong-1309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.