Chương trước
Chương sau
Một tháng vừa qua, liên minh quân đội thề phải quyết tâm tiêu diệt thượng quốc Bắc Minh, có thể nói là như mặt trời ban trưa.

Hiện tại từng người lại quỳ xuống dập đầu, xin ông ta tha thứ?

“Minh Ung huynh!”


Dương Thừa Minh kia lại nói: “Chỉ cần ngài tha thứ cho ta, Dương Thừa Minh ta tình nguyện chia một nửa lãnh thổ cương quốc Thiên Tượng ra, cống hiến cho thượng quốc Bắc Minh!”

“Đúng đúng, cương quốc Vân Hải ta cũng vậy!”

“Thượng quốc Bắc Dục ta cũng thế...”

Nhất thời, quốc chủ của các cương quốc, thượng quốc đâu còn dáng vẻ thảo phạt nữa, mà giống như tiến cống vậy.

Minh Ung lúc này hoàn toàn chết lặng, không khỏi gần lên: “Rốt cuộc các ngươi định làm gì? Muốn làm vậy để sỉ nhục thượng quốc Bắc Minh, sỉ nhục Minh gia ta à?”

“Hì hì, có cho bọn họ mười cái gan thì cũng không dám sỉ nhục ông đâu, bọn họ đến để xin lỗi ông đó!”

Một giọng cười hài hước lúc này đột nhiên vang lên.

Trên không trung có một thanh niên mặc kính phục màu xanh lam, dáng người hơi mập, ngồi trên một con linh thú biết bay, sau lưng là một thanh kiếm dài.

“Linh thú cấp tám – Viêm Chuẩn Linh Ưng!”

Linh thú cấp tám, vô địch mạnh mẽ cảnh giới Thông Thiên, lúc này lại phục tùng và đàng hoàng làm thú cưỡi của một người thanh niên.

Minh Vũ nhìn thanh niên đó, sửng sốt, rồi đột nhiên nói: “Ngươi là... Kiếm Tiểu Minh!”

Kiếm Tiểu Minh đứng dậy, khoanh tay trước ngực, đứng trên thân của Viêm Chuẩn Linh Ưng, bất khuất nói: “Không sai, tại hạ chính là viện trưởng viện kiếm đạo của Thanh Vân tông, tương lai chính là Kiếm Thánh số một Cửu U, Kiếm Tiểu Minh!”

Kiếm Tiểu Minh nói xong, đôi mắt của Viêm Chuẩn Linh Ưng đột nhiên lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, rung động thân mình.

“Oái... Này này này, nhãi con, đừng có chuyển động, ta bảo ngươi mà, đừng có làm loạn...”

“Áaaaa...”

Kiếm Tiểu Minh một bước không vững, bộp một cái, rơi từ trên không trung xuống đất.

Độ cao mấy trăm mét, dù là cảnh giới Thiên Nguyên mà không cẩn thận thì cũng sẽ bị trọng thương.

Rầm...

Tiếng trầm thấp vang lên, mặt đất xuất hiện một hố sâu, từng vết rách lan tràn ra.

Kiếm Tiểu Minh lúc này đứng dậy, nhìn con Chuẩn Ưng, mắng mỏ: “Ông đây ra oai một tí, làm dáng một tí thì làm sao, ngươi có cần làm vậy không hả? Rồi ta sẽ về ăn canh chim ưng...”

Kiếm Tiểu Minh kêu gào hò hét, người dính đầy bùn đất, làm gì còn vẻ đẹp trai như trước nữa.

Nhóm Minh Ung, Minh Vũ đều lấy tay đỡ trán.

Cái tên này... đến để tấu hài đấy à?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.