Con cháu của Viêm hoàng, lão tổ Viêm gia là Viêm Khắc bật cười bước lên.
“Nhóc con, hôm nay, nếu ngươi chỉ dựa vào hai vị bên cạnh kia thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản được chúng ta đâu!”
Viêm Khắc cười nói: “Nơi đây có cực kỳ nhiều chí bảo, khó trách tên nhãi nhà ngươi chấn nhiếp bọn họ, để bọn họ không dám đi vào. Nhưng ngươi không nuốt hết được số bảo vật này đâu”.
“Viêm gia ta nhìn trúng nơi đây rồi, ai dám ngăn cản, giết không tha!”
“Haha, lão Viêm Khắc, nơi này, không thể nói là một mình Viêm gia ngươi lấy hết chứ?”, một giọng nói chế nhạo vang lên, có mấy chục bóng người bước tới.
Lúc này, áo khoác mấy người rơi xuống, lộ ra mặt thật.
Trên bả vai mỗi người đều có một chữ thêu màu vàng nhạt, cực kỳ bắt mắt.
Hạ!
Thấy chữ cổ đó, tất cả đều sửng sốt.
Bốn con cháu của tam Hoàng thất Vương là Viêm Khắc, Mộ Kỳ, Lệ Kế Mãn, Khánh Phong Dự đều thay đổi sắc mặt.
Mà Tề U Ngữ của U Minh Tông và Kiếm Phong Tuyết của Kiếm Các cũng trở nên trịnh trọng.
Hai gia tộc cổ vẫn dừng chân ở đây như cũ là Cổ gia Lĩnh Nam như Cổ Thu Sương và Hoang gia như Hoang Bình Hải, đều trở nên do dự.
Chữ “Hạ” đó khiến cho các tông môn, thế gia, gia tộc con cháu của tam Hoàng thất Vương đều cảm thấy cực kỳ đè nén.
Nhưng một vài đệ tử trẻ tuổi thì cũng không biết rốt cuộc đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313403/chuong-1154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.