Nguyên soái Thương Hư đó nhanh như chớp chạy tới. Ông ta đã đổi bộ quần áo khác, dáng vẻ như 20, 30 tuổi, tuấn tú và phi thường, không có điểm nào giống lão già mấy vạn năm tuổi.
“Công tử, công tử…”
Thương Hư đuổi tới, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
“La lối như thế trông giống bộ dạng gì?”, Tần Ninh cau mày.
“Vâng vâng vâng…”
Thương Hư hơi cúi đầu, nhìn Tần Ninh, không dám ồn ào. “Lão tổ, đợi bọn con với!”
Phía sau, có tiếng gọi xôn xao, đám người đế quốc Thương Nghiễm cũng đuổi theo.
Bỗng chốc, một đống người loạt soạt, chen chúc tới.
“Phiền!”
Tần Ninh cau mày nói.
“Cút!”, nghe thấy lời này của Tần Ninh, Thương Hư lập tức nhìn ra phía sau, trách mắng: “Tất cả các ngươi cút về cho ta, không gọi các ngươi thì đừng để ta thấy bóng của các ngươi, ảnh hưởng tâm trạng của công tử”.
Gì vậy?
Nghe thấy vậy, Thương Nhất Tiếu và đám người chợt sững sờ.
“Còn ngây ra đó làm gì? Cút mau, cút hết cho ta”, Thương Hư lại một lần nữa quát nói: “Một là không để lọt tiếng, hai không thể lộ bóng, ba là gọi lúc nào đến lúc đấy, nhớ kỹ là được, nhanh chóng cút sang một bên!”
Thương Nhất Tiếu lúc này hoàn toàn chết lặng. ! Cút?
Lão tổ đang nói thật sao?
Đây vẫn là lão tổ của bọn chúng, 1 trong 9 soái uy danh lừng lẫy năm đó sao?
Bây giờ nhìn thế nào cũng giống như Thiên Động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312565/chuong-315.html