Nhưng tiếp theo, hai tên này đã biết, con Thanh Ngưu này có thể làm gì.
“Bò…”
Tiếng kêu vui vẻ vang lên, ngay lập tức, theo bước xông lên của Tiểu Thanh, lông xanh toàn thân bao phủ một lớp Quỳ Giáp màu xanh. Quỳ Giáp tỏa ra màu xanh xám, nhưng lại phát sáng rực rỡ, ánh sáng lan tràn bốn phía.
Bụp bụp…
Lúc này, Tiểu Thanh lao tới đụng hai cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 8 không thể phản ứng kịp, tiếng rắc rắc gãy xương vang lên, hai bóng người bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống bồm bộp lên mặt đất.
“Thứ quái quỷ gì vậy?”
Lan Tiếu và Thạch Kinh Lôi đều sững sờ nhìn Tiểu Thanh.
Con Thanh Ngưu này toát ra lực chiến đấu không kém gì cảnh giới Địa Võ. “Nhân lúc công tử ta còn chưa muốn giết người, nhanh cút đi”.
Tần Ninh nhìn hai người, lạnh lùng nói.
Luôn có một số kẻ không chịu mở mắt ra mà tới chọc hắn.
“Đáng chết, cùng lên đi, giết hắn!”
Lan Tiếu tức tối không thôi.
Thân là hoàng đế đế quốc Nam Lan, nào đã từng chịu sự kinh bỉ như vậy?
Mà lại tới từ một thiếu niên chỉ mới 16, 17 tuổi.
“Không biết sống chết đúng không? Ông què, giết hết cho ta”.
“Vâng!”
Lúc này, bóng dáng ông què chợt lướt qua, kiếm máu Sinh Tử vẫn chưa xuất hiện.
Hai tay thành quyền, đánh ra một quyền chấn động.
Ầm…
Lúc này, mấy chục người xông tới đều không hề có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312552/chuong-302.html