Chương trước
Chương sau
Nhưng đã muộn rồi.
Những con cá mập ngọc răng nhọn kia như biến tất cả bọn chúng trở thành bữa ăn bổ dưỡng mà điên cuồng cắn xé.
“Ta chính là hoàng tử của đế quốc Nam Lan, ngươi dám giết ta…”
“Ta không giết ngươi”, Tần Ninh nói: “Mà là những con cá mập ngọc răng nhọn này giết chết ngươi”.
“Ngươi làm như thế thì sẽ đắc tội với hai đế quốc Nam Lan và đế quốc Nam Thạch đấy. Dù ngươi là ai thì sẽ đều chết không có chỗ chôn”, Thạch Anh Bố cũng thét lên, thân thể chìm trong nước, xua đuổi những con cá mập ngọc răng nhọn kia.
“Ta mà sợ à. Vương gia của 10 đế quốc lớn ta còn dám giết, huống hồ chỉ là Nam Thạch, Nam Lan gì đó…”
Máu tươi loang lổ khắp mặt sông, nhưng không lâu sau đã biến mất theo dòng nước chảy.
Một tay vung lên, Tần Ninh hét lên nói: “Xuất phát!”
Tiếng nước chảy vang lên soạt soạt, những con cá mập ngọc kia lúc này hành động thống nhất, như tạo thành một con thuyền tiến về phía hạ lưu.
Trên “con thuyền” này, đám người Minh Ung, Thiên Ám đã sớm mắt chữ A mồm chữ O.
Đây lại là phương pháp gì đây?
Những con cá mập ngọc bây giờ ngoan ngoãn như những đứa trẻ, tụ tập lại với nhau, cứ thế xuôi về phía hạ lưu.
Lúc này, Tần Ninh nhìn ra sự nghi ngờ của mọi người thì mỉm cười, nói: “Những con cá mập ngọc răng nhọn này, con nào con nấy đều vô cùng hung tàn, nhưng năm đó đã bị tôn giả Thanh Vân dạy dỗ khá thảm”.
“Tôn giả Thanh Vân thường bắt chúng nướng ăn, cho nên ta chỉ mô phỏng lại tiếng huýt sáo của tôn giả Thanh Vân là những con cá hung hăng này buộc phải nghe theo”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều thi nhau gật đầu.
Nhưng, tại sao Tần Ninh lại biết tiếng huýt sáo của tôn giả Thanh Vân năm đó như thế nào chứ?
Câu hỏi này, cho dù là Minh Ung, Thiên Ám hay Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ đều không dám hỏi nhiều.
Đối mặt với lai lịch và những điều kỳ lạ của Tần Ninh, cách tốt nhất đó chính là, không biết thì không hỏi, mà biết thì không nói.
Một nhóm mấy chục người lúc này xuôi về hạ lưu với tốc độ cực nhanh.
“Dừng!”
Khoảng nửa tiếng sau, Tần Ninh chợt mở miệng.
Đám cá mập ngọc răng nhọn lập tức dừng lại.
Tần Ninh nhìn trái, nhìn phải, khẽ gật đầu nói.
“Đúng là chỗ này rồi!”
“Cái gì?”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều không hiểu.
“Bốn vùng đất nguy hiểm đều vô cùng huyền bí, như trong núi Bắc Uyên, có linh quyết truyền thừa của 3 hoàng 7 vương 9 soái 18 thiên tướng. Vùng đất này cũng có một chỗ như thế!”
“Truyền thừa?”
“Không phải truyền thừa, là đồ tốt”.
Tần Ninh khẽ cười, bàn tay nâng lên, những con cá mập ngọc răng nhọn bỗng chốc nâng cao mặt nước lên 50 mét.
Tần Ninh nhìn vách đá thì gật đầu nói: “Chính là ở đây!”
“Ông què, chém nơi này ra đi”.
“Được!”
Ông què lên trước, trong tay cầm kiếm máu Sinh Tử, chém thẳng tay một nhát.
Keng…
Vách đá cứng chắc kia bỗng nhiên nổ tung.
Tần Ninh lắc đầu, vỗ vỗ vào vai ông què nói: “Năm đó, kiếm máu Sinh Tử này theo tổ tiên nhà ông chinh chiến sa trường, thấm vô số máu tươi. Khi sử dụng kiếm này thì không chỉ cần một khí thế giết chóc chưa từng có mà còn cần hơi thở mạnh mẽ mà chất phác mang trong lòng thiên hạ.
“Trở về ta sẽ bảo Thiên Ám đưa Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết truyền cho ông. Ông tìm hiểu thật kỹ đấy”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã đi theo sống lưng của cá mập để lại gần cửa động, ung dung đi vào trong động.
Những người khác lúc này cũng đi theo.
Tới khi mọi người đã đi hết vào trong động thì trong chớp mắt những con cá mập ngọc răng nhọn uy danh lừng lẫy đã lặn mất tăm vào lòng sông, không nhìn thấy nữa.
Tần Ninh chắp tay sau lưng, đi tới phía trước.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên, người trái người phải đi theo.
Thiên Ám và Minh Uyên khẽ khàng đứng phía trước Tần Ninh.
Bây giờ, cả đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần đều phải dựa vào Tần Ninh mới có thể quật khởi.
Tần Ninh không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
“Đây là nơi nào?”
“Khe sông Tây!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Là hang ổ của một thứ nho nhỏ”.
Hang ổ của thứ nhỏ?
Câu nói này, thật sự nghe có chút kỳ quái.
Tần Ninh không nói nhiều, mọi người cũng không tiện hỏi.
Dù sao, trên cả quãng đường, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng mọi người đã hiểu, đi theo Tần Ninh là đúng.
Diệp Viên Viên đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 9, Vân Sương Nhi đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, Minh Ung giành được Bắc Minh Kình, Thiên Ám lấy được Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết, đây đều là những thu hoạch cực lớn.
Mấy chục người đi lên khoảng hơn 1000 mét, trong động càng lúc càng rộng rãi.
Mà đi sâu vào bên trong, xung quanh cũng không ẩm thấp mà trái lại càng ngày càng sáng sủa, nhiệt độ cũng tăng cao.
“Sắp tới rồi!”
Tần Ninh thở phào, sải bước đi vào trong.
Phía trước bỗng nhiên trở nên rộng vô cùng, phải tới mấy trăm mét.
Một luồng hơi thở nóng bỏng, phả vào mặt. Tất cả mọi người đều cảm thấy rung động chập chờn, khiến ai ai cũng căng thẳng hơn.
“Đây là gì…”
“Hình như là… vương giao Viêm Thương!”
“Vương giao Viêm Thương? Vương của con giao Viêm Thương linh thú cấp năm, nghe nói loài này có thể tiến hóa, lột xác thành thần long thực thụ!”
Mấy chục người xung quanh lúc này cũng sôi nổi hơn lên.
Vương giả trong linh thú cấp năm là khái niệm gì?
Võ giả cảnh giới Địa Võ tầng 9, thậm chí còn cao hơn như thế.
Lúc này, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
“Không cần lo lắng, nó chết rồi…”
Ông què thắc mắc nói: “Nhưng, hình như đã chết rất lâu rồi mà xác vẫn được bảo tồn rất tốt, thật lạ…”
Lúc này, Tần Ninh mới từng bước đi lên, nhìn cái xác khổng lồ của vương giao Viêm Thương.
Nó dài khoảng trăm trượng, toàn thân đã lột xác thành một bộ lân giáp. Lân giáp này mang theo ánh lửa, rực rỡ chói mắt.
Râu màu xanh nhạt, phân hai bên trông lại thêm vài phần uy nghiêm.
Lúc này, Tần Ninh bước lên phía trước, trầm mặc không nói.
Tần Ninh không nói thì những người khác cũng không dám động.
“Tiểu Viêm, rốt cuộc thì ngươi cũng không vượt qua được bước đó… lột xác thành rồng nào có phải chuyện dễ dàng gì?”
Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Trong lời nói mang theo vài phần thương cảm, vài phần bất lực.
“Nhưng, ước định của ta và ngươi thì vẫn phải làm. Ngươi không thành rồng thì ta sẽ để ngươi tồn tại vĩnh viễn trong cơ thể của ta!”
Tần Ninh khẽ cười, tiến lên một bước.
“A…”
Đúng lúc này có mấy tiếng thét vang lên.
Trong đội ngũ mấy chục người, có mấy người bị nhiễm hỏa tinh mà nổ tung.
Âm thanh tách tách, những ánh lửa kia bỗng chốc bốc cháy dữ đội khiến mấy người bị thiêu thành tro bụi.
“Chuyện này…”
“Không biết sống chết, vương giao Viêm Thương này chính là vương giả của giao Viêm Thương, linh thú vương giả cấp 5, chết ở đây mấy vạn năm mà xác vẫn không mảy may thay đổi thì có thể dễ dàng động vào sao?”
Mấy người kia đang bị ngọn lửa bao trùm khắp cơ thể, bị cháy thành tro, tốc độ quá nhanh khiến kẻ khác phải líu lưỡi.
Chuyện này xảy ra khiến những người đang đứng gần xác của vương giao vội vàng lui về sau mấy chục bước.
Lúc này, Tần Ninh mới đi lên từng bước.
“Công tử…”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều vô cùng kinh ngạc.
Mấy người vừa rồi đã là cao thủ trên cảnh giới Linh Luân tầng 5 mà vừa chạm vào cái xác đã hóa thành tro bụi thì Tần Ninh mới tới cảnh giới Linh Luân tầng 1, thì không phải lại gần là cháy ra bã sao.
“Không sao, ta tới đây chính vì chuyện này!”
Tần Ninh lại tiến lên, từng bước, đi vào trong miệng vương giao Viêm Thương.
“Tần công tử…”
Một bóng dáng hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
“Là… tôn giả Thanh Vân!”
Trong chớp mắt, toàn bộ những người có mặt ở đây đều im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.