“Ồ? Có hứng thú đàm phán với ta rồi à?”, Tần Ninh cũng không tức giận mà bật cười lần nữa.
“Theo ta ra đây!”
Bá chủ Thiên Nguyên sải bước tới một bên khác của đỉnh núi, trên đỉnh núi đá cheo leo, Diệp Viên Viên cùng Tần Ninh bước qua đó.
“Ngươi biết được điều này từ đâu?”
Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc hỏi.
“Sao cơ?”
“Bí mật liên quan tới hoàng đế đế quốc Thiên Nguyên, ngươi biết được từ đâu?”. Bá chủ Thiên Nguyên hỏi lại lần nữa.
Tần Ninh cười cười: “Đoán thôi!”
“Đế quốc Thiên Nguyên, mỗi một đời hoàng đế không tại vị quá một trăm năm, không phải vì không muốn, mà là không đủ”.
“Sau khi đạt tới cảnh giới Địa Võ thì tuổi thọ của võ giả dù ít cũng phải vài trăm năm, vốn dĩ mỗi đời hoàng đế có thể tại vị tới vài trăm năm cũng không thành vấn đề, thế mà chỉ có đế quốc Thiên Nguyên của các ông là đặc biệt”.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”. Bá chủ Thiên Nguyên nhìn Tần Ninh, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt.
“Sao thế, không cho ta nói à?”
Tần Ninh bật cười lần nữa: “Đế quốc Thiên Nguyên như thế mà vẫn có thể trở thành một trong mười đế quốc lớn, đúng là không dễ dàng gì”.
Bá chủ Thiên Nguyên lập tức thở dài.
“Không sai, mỗi đời hoàng đế của đế quốc Thiên Nguyên đều không thể sống quá một trăm năm sau khi đăng cơ”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên ở bên cạnh đã sững sờ.
Hóa ra có chuyện này thật.
Chẳng trách, với tư cách là đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312522/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.