“Mọi người nhìn kìa!”
Đúng lúc đó, Khưu Trấn Hải đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt của họ nhìn về phía sau Tần Ninh và Diệp Viên Viên.
“Tịnh Linh Đằng!”
Nhìn thấy Tịnh Linh Đằng rải rác trên mặt đất, nhưng lại bị chặt đứt, hoàn toàn khô héo, sắc mặt của họ liền thay đổi.
“Đồ khốn nạn, sao ngươi dám lãng phí Tịnh Linh Đằng như vậy!”
Vẻ mặt của Nguyên Chính thay đổi, không nhịn được quát.
Tần Ninh đúng là ngu ngốc.
Sao hắn có thể phá hủy một thứ quý giá như Tịnh Linh Đằng kia chứ.
Bây giờ thì sao dùng đống Tịnh Linh Đằng khô héo trên mặt đất kia được nữa?
Nhìn đám người tức tới thở hổn hển, Tần Ninh không nhịn được cười: “Thứ này là của các ngươi sao?”
Vừa nói xong, bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau.
“Tịnh Linh Đằng vốn dĩ được sinh ra từ trời đất, khi ta đến đây, nó là vật vô chủ, ta muốn xử lý thế nào thì có liên quan gì đến các ngươi?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đừng làm phiền ta tu luyện ở đây, nên đi đâu thì đến đó đi!”
Tần Ninh vừa dứt lời, đám người đã ngây ra.
Tên khốn này thật to gan!
“Ta chính là hoàng tử Nguyên Chính của đế quốc Thiên Nguyên, một trong mười đại đế quốc, thằng nhóc, ngươi...”
“Dừng lại!”
Tần Ninh xua tay: “Ta không quan tâm ngươi là ai, cũng không có hứng thú muốn biết ngươi là ai!”
“Hỗn xược!”
Lúc này, Nguyên Chính đã rất tức giận.
Tần Ninh đúng là không coi ai ra gì, cực kỳ kiêu căng.
“Đợi đã!”
Mộc Vũ bước ra, nhìn Tần Ninh, nói: “Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312520/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.