“Đến thẳng Tần phủ!”
Tần Ninh thét lớn.
Mấy người xông thẳng lên, không quan tâm màn chém giết trên đường.
Thành Lăng Vân, đến nay đã sát nhập cả mấy thành trì xung quanh, Tần Thương Sinh được phong làm thành chủ, được đế quốc Bắc Minh phong làm Hầu gia.
Lúc này, tại thành Lăng Vân, trong Hầu phủ.
“Viễn Sơn huynh, huynh đi trước đi!”
Một tiếng thét vang lên, đại sư Đỗ Triết nặng nề nói: “Nhanh đi tới dãy núi Lăng Vân, nói với Tần hầu gia, ngàn vạn lần đừng quay về, bảo ông ấy đưa người tới Đế Đô tìm công tử Thánh Tâm Duệ của nhà ta!”
Đại sư Đỗ Triết toàn thân đầy máu, nặng nề nói.
Bên cạnh là Tần Viễn Sơn với bộ quần áo màu trắng cũng đã nhuốm màu máu đỏ.
“Đại sư Đỗ Triết, muốn đi thì cùng đi”.
Tần Viễn Sơn lúc này gằn giọng nói: “Tần gia ta là gia tộc hầu gia mà đế quốc phong tước, thành chủ thành Lăng Vân, kẻ nào to gan như thế, dám giết đến cửa!”
Tần Viễn Sơn phẫn nộ không thôi.
“Viễn Sơn huynh, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện này, đi đi!”
Viu…
Đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.
Trong lúc âm thanh phá không đó vang lên, ở bên cạnh đại sư Đỗ Triết có một người bị nổ tung lồng ngực, máu tươi ồ ạt chảy ra.
“Cha…”
“Tư Viễn…”
Đại sư Đỗ Triết nhìn con trai ngã trong lòng mình thì bỗng chốc đau lòng không thôi, đau đớn gào lên.
“Đi?”
Một âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi vang lên: “Hôm nay, các ngươi không ai đi nổi đâu!”
Soạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312486/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.