Thiên Động Tiên nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Ninh.
“Già đầu cả rồi, còn rề rà gì nữa, còn không đi mau, chút kiên nhẫn cuối cùng của ta đều sẽ bị ông tiêu mài hết đó!”
Tần Ninh đứng dậy nói: “Khẩn trương lên!”
“Được!”
Thiên Động Tiên quyết định đánh cược số mệnh.
Trở về trong phòng, Tần Ninh không để cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi rời khỏi.
Từ từ lấy ra toái kim Lưu Ly, Tần Ninh nhìn hai người nói: “Tiếp theo đây, ta cần hai người giúp đỡ!”
Giúp đỡ?
“Công tử vẫn còn có chuyện, cần bọn ta giúp đỡ sao?”, Diệp Viên Viên ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên rồi, ta đâu phải toàn năng!”
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống, đặt toái kim Lưu Ly kia lên mặt bàn trước mặt.
“Từ cổ chí kim, toái kim Lưu Ly này chủ yếu được dùng để luyện khí, nhưng võ giả tu luyện, sao thân thể lại không phải dụng cụ?”
“Toái kim Lưu Ly này dùng để luyện thể là thích hợp nhất!”
“Đợi đã!”
Sương Vân Nhi ngắt lời, nói: “Công tử không phải định nuốt toái kim Lưu Ly này để luyện thể đấy chứ?”
“Người bình thường tự sát bằng cách nuốt vàng. Tuy rằng lục phủ ngũ tạng của võ giả được linh khí tôi luyện qua sẽ vô cùng cứng cáp và dẻo dai nhưng cũng không phải để dùng một cách lãng phí như lời của công tử được!”
“Đây là đá vụn Lưu Ly. Đối với võ giả mà nói, nuốt nó chẳng khác nào nuốt vàng tự sát!”
“Ta đâu phải kẻ ngốc!”
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Tiếp theo đây, hai người các cô sẽ canh giữ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312450/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.