“Cuối cùng ngươi cũng luyện chế thành công!”
Trịnh Bình nói, bĩu môi cười: “Sao rồi Tần công tử, hai vị đại sư này đánh giá Tráng Mệnh đan của ta là cấp 7 đó, không biết của ngươi thì sao nhỉ?”
“Cao hơn ngươi là được!”
Tần Ninh lười nói, chỉ một lòng nghĩ đến toái kim Lưu Ly.
Một viên đan dược màu xanh hiện ra.
Huyền Sư và đan sư đế quốc Bắc Minh đã bước lên.
Khi nhìn thấy viên đan dược, cả hai người đều sửng sốt.
“Đan văn!”
Huyền Sư run run ngón tay.
“Đan văn gì cơ?”, Trịnh Bình cười nói: “Tráng Mệnh đan của ta không có đan văn gì cả, nhưng hai vị đại sư đã đánh giá cấp 7 rồi. Ta nghĩ Tần công tử cũng không được vậy đâu nhỉ?”
“Ngu dốt!”
Huyền Sư mắng mỏ: “Tráng Mệnh đan này có đan văn!”
“Cái gì? Không thể nào!”
Trịnh Bình sửng sốt, vội vàng bước lên trên.
Nhưng nhìn thấy viên đan dược có đan văn bao quanh, Trịnh Bình lại không thể bình tĩnh nổi.
Đan văn!
Sao lại có đan văn được chứ?
Sư tôn của hắn ta là một linh đan sư tứ phẩm và nói rằng, trong các đại đế quốc thì chỉ có ba người luyện chế ra được linh đan có đan văn mà thôi.
Mà ba người này đều là linh đan sư tứ phẩm!
Hôm nay Tần Ninh lại luyện chế ra được đan văn trong khi mới chỉ là linh đan sư nhị phẩm!
Đùa à?
Lúc này, tất cả đều hiểu, giờ thì không cần phải đánh giá gì nữa rồi.
Linh đan có đan văn, bất luận nói ở khía cạnh nào thì cũng có giá trị gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312447/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.