Mặc dù bọn họ đã không còn thấy lạ về mỗi chuyện bất ngờ mà Tần Ninh tạo ra, nhưng vẫn thấy tò mò.
“Kim Diễm Ngọc Tử trợ giúp mọi người tăng tốc tu vi và lĩnh ngộ lên ít nhất mười lần, dùng rồi tự xử lý đi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu trong một tháng này, mỗi người tăng ít hơn ba tầng thì chờ ăn gậy của ta đi!”
Hả?
Tần Ninh nói xong thì ngồi xuống, đám Lục Huyền đều ngẩn ra, ai cũng há hốc mồm, gãi đầu ngơ ngác.
Một tháng, tăng ba tầng!
Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là tốc độ tu vi và lực lĩnh ngộ tăng 10 lần.
Tốc độ tu vi thì hiểu được, nhưng lực lĩnh ngộ tăng 10 lần là sao cơ?
Lực lĩnh ngộ là thiên tư cơ bản của một người, tăng lên gấp 10, đến thần đan diệu dược còn không dám nói là sẽ làm được cơ mà!
Vừa vặn Hứa Thông Thiên cũng đi tới.
Đứng cách xa trăm mét, nhìn thấy bốn người đang đứng như trời trồng, Hứa Thông Thiên mới ngẩn ra.
“Mấy đứa này... không lẽ là tối qua bị dọa sợ?”
Hứa Thông Thiên cũng ngơ ngác.
“Hứa trưởng lão!”
Mà lúc này, Tần Ninh nhìn thấy Hứa Thông Thiên đi tới thì mỉm cười vẫy tay chào: “Hứa trưởng lão, mang đủ đồ tới rồi chứ?”
“Đây rồi đây rồi!”
Hứa Thông Thiên lập tức mỉm cười rút ra một cái nhẫn không gian.
Nhẫn không gian này nói quý thì cũng đúng, bảo rẻ cũng không sai.
Một cái không gian bình thường khoảng một mét khối sẽ không quá đáng giá.
Nhưng không gian những 10 mét khối thì lại đắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312419/chuong-167.html