Những đệ tử bên ngoài sơn cốc nhìn thấy cảnh này thì đều hận đến nỗi nghiến răng.
Quá thất đức!
Lúc này rồi mà còn thu thập linh ấn.
Quả là ác độc tột đỉnh!
Nhưng bây giờ chúng chỉ đành nhìn mà đỏ mắt.
Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lần lượt đứng ở cửa cốc, nhìn chằm chằm vào bọn chúng, không buông lỏng cảnh giác một chút nào.
Tần Ninh hoàn toàn mặc kệ những chuyện này.
Hắn đi tới trước hai con hổ Hắc Bạch Sát.
“Các ngươi cao quá, nằm xuống!”
Tần Ninh ra hiệu, cười nói: “Loại bỏ trùng Ma La, giúp cơ thể các ngươi không tiếp tục bị trúng độc nữa, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì phải có linh đan. Sau khi ta quay về học viện thì sẽ luyện đan giúp các ngươi, tới lúc nào xong thì sẽ bảo Tiểu Thanh đem cho các ngươi!”
Nghe thấy vậy, hai con linh hổ khẽ gật đầu.
Tiểu Thanh ngoe nguẩy cái đuôi ra bộ cao ngạo như được trời cao giao cho trọng trách to lớn.
Tần Ninh lấy hơi, bàn tay nắm lấy hai chân hổ.
Từng tia linh ấn theo bàn tay của Tần Ninh, đi vào trong cơ thể của hai con linh hổ.
Sau đó, đan hỏa của Tần Ninh chậm rãi lan ra.
Dùng đan hỏa đuổi trùng thì không phải là chuyện khó.
Nhưng hơn ngàn đệ tử có mặt ở đây, kể cả có linh đan sư thì cũng không có cách nào nhìn thấu tình trạng thân thể của hai con linh hổ.
Đó chính là lý do mà không ai có thể giống như Tần Ninh, giao dịch với hai con linh hổ.
Dần dần, từ mũi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312393/chuong-141.html