“Hổ Hắc Bạch Sát!”
Nhìn thấy con hổ Hắc Bạch Sát sừng sững chặn đứng trước mặt mấy người, Trương Tiểu Soái, Lục Huyền không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Đây chính là linh thú cấp hai.
Chỉ cần bất cẩn một cái là bị nuốt xuống bụng rồi.
Dù sao họ chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể giao đấu với hổ Hắc Bạch Sát sánh ngang với cảnh giới Linh Đài được.
“Hổ con, chúng ta tới nói chuyện một lát thế nào?”
Tần Ninh nhìn con hổ Hắc Bạch Sát chặn trước mặt, cười hi hi: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này không có tác dụng lắm với hổ Hắc Bạch Sát các ngươi. Nhưng đối với loài người bọn ta thì lại giúp tu vi càng thâm sâu!”
“Không bằng, ngươi cho ta Cửu Nguyên Ngọc Lộ, ta có thể… lấy đá Tử Tinh Nguyên để đổi!”
Tần Ninh vừa nói, trong lòng bàn tay lại xuất hiện viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím.
Tinh thạch đó to bằng lòng bàn tay, mang theo một luồng khí nóng hầm hập.
Đá Tử Tinh Nguyên!
Tần Ninh lấy được viên đá Tử Tinh Nguyên này từ đâu, từ lúc nào vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái bỗng chốc sững sờ.
Gào…
Mà nghe Tần Ninh nói vậy, con hổ Hắc Bạch Sát kia rõ ràng là đã gào yếu hơn mấy phần.
“Ta biết, hai con phía sau kia là con đầu đàn các ngươi, đi thương lượng với chúng xem!”
Tần Ninh khẽ cười, cũng không nóng vội.
Con hổ Hắc Bạch Sát kia lúc này mới phù phù xoay người rời đi.
Không lâu sau, ba con hổ Hắc Bạch Sát sải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312392/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.