Vừa dứt lời, mấy người ở đó đều sửng sốt.
Ánh mắt Trần Tiêu lóe lên tia sáng nóng bỏng.
Các đệ tử khác cũng thở gấp.
“Đồ đệ?”, Tần Ninh sửng sốt cười nói: “Xin lỗi, ta là người khá lười, không thích bị gò bó!”
Tần Ninh vừa dứt lời, biểu cảm nóng bỏng của mấy người Trần Tiêu bỗng cứng đờ
Họ nhìn Tần Ninh cứ như đang nhìn một tên ngốc.
Trong học viện Thiên Thần, vốn dĩ có rất ít trưởng lão nòng cốt, người nào cũng ẩn mình giấu tài, địa vị cực cao.
Dù là Linh Tử thì cũng phải có thái độ kính cẩn khi gặp các trưởng lão nòng cốt.
Bạch Tử Mặc càng là người nổi tiếng nhất trong số đó.
Tu vi của Bạch Tử Mặc rất cao, là linh trận sư cấp bốn xuất sắc. Trong học viện Thiên Thần, rất nhiều đệ tử và Linh Đồ mơ ước được bái Bạch Tử Mặc làm sư.
Thế mà tên này lại nói mình lười nên không muốn?
Bạch Tử Mặc nghe hắn nói vậy thì cũng hơi ngẩn người.
Sau đó y bật cười thành tiếng: “Giống hệt những gì Vân tiểu thư nói, là một thiếu niên thú vị!”
“Nếu ngươi muốn cảm ơn thì không cần cảm ơn ta, cảm ơn nàng ấy là được!”
Bạch Tử Mặc chỉ về một hướng, có bóng người thon thả đứng ở dưới mái đình bên phải cửa ngoài.
Chính là Vân Sương Nhi.
Từ lúc vài người vào ở trong quán rượu Phong Diệp, mấy ngày nay Tần Ninh cứ mãi bận rộn xử lý đủ thứ chuyện, không hề quá để ý đến Vân Sương Nhi.
Không ngờ lần này lại gặp ở đây.
Dưới mái đình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312370/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.