Lúc này Minh Vũ ôm lấy U Vương, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này cũng coi như kết thúc rồi.
Mà xem ra kết quả cũng coi như không tệ.
Ít nhất thì phụ hoàng... không có sát ý với Tần Ninh.
Sau khi vội vàng giao U Vương cho mấy vị thống lĩnh thì Minh Vũ cũng vội vàng chạy theo.
Mà lúc này, trong hoàng cung, Tần Ninh chắp tay đi từ từ. Thân hình cao gầy đó nhìn hoàng cung rộng lớn, thổn thức không thôi.
Hoàng đế Minh Ung ở bên cạnh không lên tiếng, thái độ cung kính.
Thánh Đăng Phong, Thánh Tâm Duệ, Diệp Viên Viên và Minh Vũ đi theo sau họ tầm trăm bước.
Bốn người lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh, cũng chưa ai lên tiếng.
Tần Ninh dừng trước cửa một tòa cung điện.
Nhìn cung điện này, Tần Ninh hơi nhíu mày.
“Tần công tử!”
Hoàng đế Minh Ung lên tiếng: “Nơi này là trọng địa của hoàng cung Bắc Minh. Hàng chục ngàn năm qua, hoàng thất Bắc Minh từ yếu ớt đến mạnh mẽ, từ mạnh mẽ quay về yếu ớt, nhưng mỗi một đời hoàng đế đều ở đây để tiếp nhận lại di chí của tổ tiên. Ngoài hoàng đế ra thì người khác không được tự ý đi vào”.
“Các ngươi tính ra cũng còn có tâm”.
Tần Ninh gật đầu, nói: “Mở ra đi, ta muốn vào xem!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312357/chuong-105.html