“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi à Lăng Thành Phi!”
Tần Hâm Hâm nhìn thấy người vừa đến, xì một tiếng: “Sao nào? Bây giờ lại líu lưỡi không nói được à? Hôm đó tỉ thí, tại sao ngươi không nhảy ra so tài với Ninh ca?”
“Ngươi...”
Lăng Thành Phi, con cháu Lăng gia, thiên phú không tồi, mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới cửa thứ sáu Cảnh Môn.
Ngày hôm đó tỉ thí, gã cũng có mặt, nhưng Lăng Côn còn mạnh hơn gã, thế nên Lăng Côn đã ra trận.
May là Lăng Côn ra trận, nếu không người chết sẽ là gã.
Bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, tất nhiên gã vô cùng tức giận, thế nhưng lại không dám động thủ.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”, Tần Hâm Hâm nói: “Không dám động thủ thì đừng có gáy to, cút sang một bên đi!”
Tần Hâm Hâm vừa dứt lời, lại nhìn sang Tần Ninh cười ha hả nói: “Ninh ca, loại người này ngoài miệng khoe khoang nhưng không dám làm gì đâu. Chúng ta cứ mặc kệ đi. Đi thôi, vào trong mua dược liệu thôi!”
“Ừm!”
Hiện tại Tần Ninh thật sự cũng lười để ý rồi.
Hắn cần phải luyện chế Thư Cốt Đan và Thác Môn Đan, sau đó đến dãy núi Lăng Vân, những tên tôm tép này, hắn không có thời gian để ý.
Lăng Thành Phi thấy hai người không để ý tới mình, gã siết chặt hai tay, lửa giận như muốn bộc phát.
“Mua dược liệu sao...”
Lăng Thành Phi cười nhạt, tự nói tự nghe: “Ở Thánh Đan Các mà các người vẫn muốn mua dược liệu sao?”
Đúng lúc đó, Tần Ninh và Tần Hâm Hâm đã tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312267/chuong-15.html