“Tần Ninh, đây là phố đan dược của Tần gia, mọi chuyện đều do Hứa Uyên ta quyết định, ngươi đừng hòng làm loạn ở đây”.
Một giọng nói bực dọc vang lên.
Bên ngoài cổng, Hứa Uyên nhìn Tần Ninh và Tần Hâm Hâm, kiêu ngạo nói.
Lão ta vốn dĩ là một đan sư cao cấp, là khách cấp bậc trưởng lão ở Tần gia.
Nếu lúc này Tần Thương Sinh ở đây thì cũng phải đối đãi kính cẩn với lão ta.
“Thiếu gia Tần Ninh!”, lúc này Trần Phong cũng nói: “Đây là phố đan dược, là cái gốc của Tần gia, không phải là nơi để ngươi làm loạn, trở về phủ đi”.
Làm loạn?
Tần Ninh nhìn hai người, cảm thấy nực cười.
“Ta đến đây là để luyện đan chứ không phải làm loạn!”
“Luyện đan? Ngươi biết luyện đan là gì sao? E là ngươi còn không biết lửa luyện đan là gì nữa ấy chứ!”
Nhìn vẻ mặt u ám của Hứa Uyên, Tần Ninh vung tay, một ngọn lửa màu đỏ hiện lên ở đầu ngón tay.
Thấy vậy, Hứa Uyên và Trần Phong đều kinh ngạc.
Sở dĩ nghề đan sư này khan hiếm là vì, đến cuối đời, nhiều võ giả vẫn không thể ngưng kết ra được đan hỏa.
Trước đây, họ chưa nghe nói Tần Ninh có thể thành công.
Bây giờ lại có thể ngưng kết ra được khi vừa vung tay?
Hứa Uyên bình tĩnh nói: “Dù ngươi có ngưng kết được đan hỏa thì cũng chỉ luyện được đan dược cấp bình thường. Có bốn cấp bậc là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, chủng loại càng nhiều đến mức không thể đếm hết, ngươi chưa từng học thì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312266/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.