Lúc này, tại hành lang bên ngoài căn phòng, Tần Hâm Hâm đang lắc lư thân thể béo ị của mình.
Bên cạnh cậu là Đỗ Tư Viễn đang cẩn thận hầu hạ.
Từ khi Thánh Tâm Duệ rời khỏi Lăng Vân và quay về Đế đô, Đỗ Triết cùng Đỗ Tư Viễn ngày đêm sợ hãi.
Khi biết được Tần Ninh đã rời khỏi thành Lăng Vân và đến núi Lăng Vân thì hai cha con họ càng không ngủ được.
Dãy núi Lăng Vân nguy hiểm cỡ nào chứ?
Một khi Tần Ninh gặp chuyện thì thảm lắm.
Bọn họ nào dám quên lời dặn của Thánh công tử.
Tần Ninh mà gặp bất kỳ vấn đề nào thì hai cha con bọ họ sẽ bị chém đầu.
Cho nên Đỗ Tư Viễn lúc nào cũng phải chạy đến nhà họ Tần, hỏi thăm tung tích của Tần Ninh.
Dần dà Đỗ Tư Viễn và Tần Hâm Hâm cũng thân thuộc hơn.
Hôm nay Tần Hâm Hâm uống hơi quá chén, cậu vốn là người nói nhiều, nay càng mặc sức nói khoác.
“Đi nhầm đường rồi, đây là phòng tranh mà...”
Đỗ Tư Viễn kéo Tần Hâm Hâm, cười khổ.
“Ờ... Bên này... Bên này... Ta biết mà”.
Hai người đi qua một nhã gian, cũng bật cười hô hố.
Rầm...
Chính vào lúc này, cửa phòng nhã gian bị đạp vỡ, vụn gỗ bay tung tóe, rơi vào hai người kia khiến họ mặt mày toàn gỗ là gỗ.
“Ai? Kẻ nào có mắt như mù thế hả!”
Tần Hâm Hâm bất giác mở miệng mắng chửi.
“Tưởng ai, mồm miệng xàm xí, hóa ra là thằng vô dụng nhà họ Tần!”
Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên. Có người từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4142001/chuong-40.html