Chu Trạch hơi bất ngờ, vì anh vừa mới biết được lý do mà anh có thể nhập vào xác của Từ Lạc là vì anh vừa mới bị giết?
Vì cơ thể anh ta còn nóng nên Chu Trạch mới có thể đi vào được?
Như vậy hóa ra, mình cũng có chút may mắn.
Cơ thể đó không có chút oán giận, không có sự phẫn nộ hay hoảng loạn, Chu Trạch quay lại sau lưng hỏi người đàn ông đó bao nhiêu tuổi.
Người đàn ông sửng sốt.
Anh ta nhìn thấy được thứ gì đó trong mắt của Chu Trạch,
Là vui mừng,
Là vui mừng,
Thậm chí,
Có một chút cảm kích.
Bản thân là người chứng kiến mọi chuyện tối qua nên Chu Trạch sẽ đối mặt với tình huống hơi khó khăn này, nhưng nếu anh ta không giết người này vào tối qua thì anh ta đã bị hồn phiêu phách lạc và hôm nay cũng không thể thấy được mặt trời.
Chu Trạch giả vờ giải thích: "Xin lỗi, tôi đã ngất xỉu vào tối qua, sau khi thức dậy tôi đã ngửi thấy mùi rượu, cảm thấy khó chịu và đã quên mọi chuyện hôm qua.
Anh ta biết rằng anh ấy sẽ không thể nào biết được mình là linh hồn đã nhập vào xác của Từ Lạc ngày hôm qua, trừ khi anh ấy có ánh mắt khác người thường.
"Anh không trách tôi sao?" Đối phương chỉ vào mũi mình, cảm thấy có gì đó vô lý, "cho dù tôi đã nói với anh rằng tối qua tôi đã đánh anh hôn mê sao?"
"Không sao, ngược lại tôi vẫn cần cảm ơn anh vì đã không lấy điện thoại và máy tính ở trên bàn."
"Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/43417/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.