Chương trước
Chương sau
Editor: Waveliterature Vietnam

Cuối cùng Chu Trạch vẫn gọi điện thoại, dù sao thì mệnh của Lão đạo cũng đang nằm trên tay người ta, mà chuyện mình nói muốn thu thập đủ thế giới động vật cũng chỉ là ngứa tay chơi đùa mà thôi, cũng không có mục đích trực tiếp gì.

Một cá muối, lúc buồn chán thỉnh thoảng lại lật người, nhưng muốn cá muối có kế hoạch lâu dài gì đó, thật quá là khó hơn lên trời.

Vả lại, sau chuyện này, Chu Trạch đã nhìn thấy điểm khó chơi của núi rừng đông bắc, mình bắt một tên, tiếp sau đó lại có từng tên từng tên rời núi tìm đến mình, thật khiến mình cảm thấy phiền phức vô cùng.

Ngồi trong phòng, nữ tiếp viên đưa một ly trà Long Tỉnh tới, sau đó cô ta còn rất hào phóng sau lưng Chu Trạch, bóp vai cho Chu Trạch.

Lão đạo đã thanh tĩnh lại, thân thể trần truồng, hai tay ôm đầu, vẻ mặt ai oán mà ngồi chồm hổm bên cạnh, giống hệt như khách đang chơi bị cảnh sát tảo hoàng bắt được.

Ông chủ Chu càng không ngừng hút thuốc, không nói chuyện, nhưng bầu không khí im lặng này lại là sự dày vò lớn nhất đối với Lão đạo.

Nghĩ lại cũng đúng, đúng là trong lòng ông chủ Chu hơi không thoải mái thật, bản thân mình chộp được hai Đại tiên, còn chưa nóng đã phải thả ra ngoài.

"Trong lòng khó chịu à?"

Nữ tiếp viên ghé sát mặt tới bên tai Chu Trạch, nhẹ giọng nói.

Con hồ ly này đúng là mị cốt thiên thành, ngay cả Chu Trạch cũng không thể không thừa nhận, cô ta thật rất có lực hấp dẫn.

"Câu lạc bộ này do cô mở à?" Chu Trạch hỏi.

"Ha ha, đúng vậy, mở gần 3 năm, việc làm ăn cũng không tệ."

"Mở nơi này để kiếm tiền à?"

Đột nhiên Chu Trạch cảm thấy cho dù là Đại Tiên Nhi, hình như cuộc sống cũng rất gian nan thì phải, không phải vì thời đại này người mê tin càng ngày càng ít, cho nên đám Đại Tiên bọn chúng cũng ít được cung phụng?

"Kiếm tiền?" Nữ tiếp viên che miệng cười " hi hi hi" một hồi, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra, nói:" Chu tiên sinh, câu nói đùa này của cậu thật buồn cười quá,

Người giống như tôi sẽ thiếu tiền sao?"

"....."Chu Trạch.

Ông chủ Chu cảm nhận được một luồng ác ý thật sâu bên trong từ thế giới này.

Trước đây,

Là Oanh Oanh có đầy đồ cổ làm vật bồi táng,

Lão Hứa có hai mươi mấy căn hộ,

Thu thập từ livestream của Lão đạo cũng rất khả quan,

Rõ ràng chủ tiệm cà phê internet đối diện cũng là một phú nhị đại, ngay cả một điếu thuốc cũng có giá hơn ngàn đồng,

Hiện tại bản thân mình gặp phải một con hồ ly tinh, cũng có tiền như thế?

"Hơn một trăm năm trước, tỷ đây còn từng ở thanh lầu đấy, khi đó thanh lầu là tồn tại hợp pháp lắm cơ.

Không vì kiếm tiền thì là vì cái gì?

Vậy cậu mở phòng đọc sách ra để làm gì?"

Chu Trạch trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.

Nữ tiếp viên hơi thả lỏng, chỉ chỉ bốn phía, nói:

"Tà âm lọt vào tai, oanh oanh yến quanh quẩn,

Nam nữ hoan ái đan xen, thanh sắc khuyển mã không ngớt,

Tình, dục,

Kinh tởm, dơ bẩn, hạ lưu,

Ti tiện, a dua, biến thái,

Mọi người vẫn luôn rất kín đáo với chữ "tính" này,

Thế nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể rời bỏ nó, không thể không quấn quanh nó, cũng rất luyến tiếc nó.

Ở chỗ này, nhìn, nghe, cảm ngộ,

Từ trong hồng trần tu ra tam giới bên ngoài,

Chu tiên sinh,

Đây là đạo tu luyện của tỷ đây."

Chu Trạch nghe vậy, gật đầu.

"Từ sau kiến quốc không cho phép thành tinh,

Con đường của yêu tu càng ngày càng khó, việc hương khói nhang đèn cung phụng của mọi người cũng càng ngày càng ít, mà cho dù nói gì đi nữa, những lão già kia vẫn ở trong núi sâu làm con rùa đen rút đầu như trước, chi đây chướng mắt với bọn họ.

Nhưng chẳng còn cách nào, dù sao hai trăm năm trước tất cả mọi người cũng đều là động vật nhỏ đáng yêu;

Đánh gãy xương thì còn liền gân, bọn họ hết người này tới người khác ngã vào tay anh, trong rừng sâu sai người tới, tôi không thể mặc kệ, cũng thật đáng buồn."

"Từ trong rừng sâu còn bao nhiêu yêu tinh nữa?" Chu Trạch hơi tò mò hỏi.

"Không nhiều lắm, không nhiều lắm rồi, đám già cả như tỷ đây còn chút thành tựu, còn lại, chỉ nói tới khai trí thôi đã rất ít ỏi.

Ha ha, Chu tiên sinh, nói một lời xuất phát từ tâm can, đám lão già kia cậu bắt thì cứ bắt, cũng không cần phải áy náy hay nói đạo lý gì, nên lột da rút gân thì lột da rút gân, nên luyện hồn thì luyện hồn,

Thực sự không được nữa, lại biến chúng nó thành khôi lỗi làm thần giữ nhà cho cậu, này cũng không có gì đáng trách, trước đây tuy tôi nói chuyện đạo lý với cậu, nhưng trên thực tế, chuyện này vốn không có đạo lý gì đáng nói.

Cậu mạnh mẽ, cậu có chiêu, cậu ăn chết bọn nó, bọn nó cũng chỉ có thể nhận lấy.

Bát cô nãi, Hoàng đại ca kia, từ mấy năm trước khi mới vừa thành tinh, đã tai họa không ít động vật trong rừng, thậm chí còn xuống núi gây họa cho con người, bọn họ đều không phải hạng người thuần lương, tay chân sạch sẽ gì;

Sau này đạo hạnh cao hơn, thời đại khác nhau, mới học được cách kiềm chế hơn một chút, nhưng trên phương diện bản tính vẫn giữ lấy dáng vẻ cũ. Nếu cậu không biết những pháp môn ấy, chị đây có thể dạy cậu, nhưng cậu phải đảm bảo, đừng dùng mấy chiêu này trên người chị đây, ngày sau nếu còn có yêu vật không có mắt tới tìm cậu gây phiền phức, hoặc bị cậu nhìn thấy, cậu có thể bắt thì cứ bắt, xài cho đúng tác dụng, không phải sao?"

Chu Trạch có chút ngoài ý muốn nhìn con hồ ly tinh này thêm hai lần, hỏi:"Vì sao cô phải làm vậy?"

"Vì sao?" Hai tay nữ tiếp viên ôm lấy cổ Chu Trạch, nửa thân thể gần như ngồi trên đùi Chu Trạch, vô cùng thân thiết nói:"chị đây thích cậu, có được không?

Người có đủ công lực để giữ bình tĩnh trước mặt chị đây, có thể trấn định trước sau không đổi, thực sự không nhiều lắm, cho nên chị đây coi trọng cậu.

Có định lực như vậy, cho dù hiện tại cậu chỉ là quỷ sai, nhưng nói không chừng qua thêm mấy năm mười năm nữa, bộ đầu tuần kiểm thậm chí ngày sau có khi cậu còn cầm phán bút làm phán quan cũng nên.

Lần này là chị bán cho cậu một nhân tình, ngày sau cậu phát đạt rồi, đừng quên chị là được.

Hơn nữa, Hoàng A Tam bà Bát Cô Nãi đều không phải đèn càn dầu, cậu có thể bắt cả hai bọn nó, đã đủ để chứng tỏ năng lực của cậu.

Chị đây làm vậy cũng coi như một loại đầu tư, trước đây khi chị mới mở thanh lầu ở Hà Nam, đã từng đầu tư cho một Viên Úy Đình, thiếu chút nữa dã thành công rồi."

Chu Trạch khẽ nhíu mày, Viên Uý Đình kia là ai?

Lúc này, Lão đạo vẫn ngồi chồm hổm ở một bên không dám lên tiếng lại mở miệng nói:

"Ông chủ, là Viên Thế Khải."

Chu Trạch lại nhíu mày càng chặt hơn.

Lão đạo mới phải phổ cập kiến thức xong hận không thể tát miệng mình,

Tự mình mắng mình:

Mày chỉ được cái nói nhiều,

Chỉ có mày có năng lực sao,

Mẹ nó mày không nhìn được muốn trang bức đúng không!

"Đáng tiếc, hắn phúc bạc, không thể chống đỡ nổi áo bào màu vàng kia, không bao lâu đã chết rồi, trước đây thiếu chút nữa chị đây đã có cơ hội làm mẫu nghi thiên hạ rồi."

Nói tới đây, nữ tiếp viên lại tự nhiên cười rộ lên, sau đó lại khóc, giống hệt như đang nói tới chuyện đau lòng của mình vậy.

"Ông chủ của chúng tôi đâu, tôi tới tìm ông chủ của chúng tôi!"

"Oanh! Oanh! Oanh!"

Bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng nổ vang.

Nữ tiếp viên xuống khỏi người Chu Trạch, đứng lên đi ra ngoài, Chu Trạch cũng cùng đi ra, Lão đạo lập tức mặc đạo bào của mình vào, cùng theo hai người ra ngoài.

Trên bả vai Bạch Oanh Oanh có một con khỉ đang ngồi, cô ấy đứng giữa sảnh lớn, bốn phía chung quanh cô ấy là năm sáu bảo vệ nằm ngổn ngang.

"Ông chủ, Oanh Oanh đến rồi!"

Nữ tiếp viên và Chu Trạch cùng xuất hiện, nữ tiếp viên đưa mắt nhìn về phía sách Âm Dương trong tay hầu tử, mím môi, trong lòng thầm cảm kinh:

Chẳng trách Bát cô nãi và Hoàng A Tam đều trúng chiêu, thì ra là vật này.

Lúc này, ánh mắt nữ tiếp viên khi nhìn Chu Trạch lại càng không giống với lúc trước, sách âm dương là thứ phán quan cầm trong tay, đừng tưởng rằng cõi âm địa ngục sẽ không có quan hệ bám váy đàn bà.

Lúc này, rõ ràng nữ tiếp viên đã coi Chu Trạch như một âm nhị đại,

Anh làm quỷ sai đơn giản để mạ vàng.

"Vật kia…." Nữ tiếp viên chỉ vào sách âm dương trong tay hầu tử.

Cô ta còn chưa nói hết lời, Oanh Oanh đã quát to:"Đồ gì mà đồ, bản cô nãi có tiền!"

Nói xong, Oanh Oanh lấy cái rương mình mang theo ra, đập hết xấp tiền mặt này tới xấu tiền khác ra ngoài,

Hào khí ngất trời!

Rất có phong thái giống với cảnh đại ca ôm em gái nhảy múa dưới tiền trong phim "Đổ Thần".

"Không phải ông chủ nhà tôi lên lấy mấy người phụ nữ ở đây thôi sao, đây là vinh hạnh của các người!"

"Có thể được ông chủ nhà tôi sủng hạnh, là phúc mà các người tu luyện mấy đời mới đạt được!"

Bạch Oanh Oanh vừa hô vừa tiếp tục ném tiền.

"Dám nói rằng ông chủ nhà tôi không có tiền?Chút tiền ấy cũng không thể trả nổi?

Oanh Oanh tôi có này! Đến đây, không phải các người muốn đòi tiền sao? Còn muốn buộc ông chủ nhà tôi cầm bảo bối gán nợ?

Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu!

Tiền, cho các người!

Ông chủ, đã chơi tận hứng chưa?Nếu còn chưa tận hứng, chúng ta gọi thêm người, để bọn họ gọi hết toàn bộ phụ nữ trong hội sở này ra,

Anh lần lượt xem rồi chọn, anh cứ yên tâm đi, có Oanh Oanh ở đây, nhất định sẽ để anh chơi tới tận hứng mới dừng!"

Chu Trạch hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy hơi đau gan.

Nữ tiếp viên cũng trợn tròn mắt,

Lão đạo ở bên cạnh thấy vậy, ngay cả nước miếng cũng sắp chảy ra, anh đã hạ quyết tâm, chờ sau khi chuyện này kết thúc, nhất định mình phải lén hỏi Bạch Oanh Oanh một chút xem, đời trước cô ấy có chị em gái gì không, chị em gái của cô ấy được chôn cất ở đâu? Mình cũng muốn đi đào phần mộ của bọn họ xem, liệu có thể đào ra một đầu cương thi như Oanh Oanh không.

Vừa có thể làm nữ bộc lại có thể làm trợ thủ đắc lực, mình đi chơi gái cô ấy còn mang theo tiền thanh toán giúp mình!

Đĩ mẹ,

Vì sao mình lại không gặp được?

Thật ra, là vì vừa rồi khi Chu Trạch báo địa chỉ cho Bạch Oanh Oanh qua điện thoại, Oanh Oanh đã đi hỏi lão Hứa, sau đó cô ấy cho rằng ông chủ và Lão đạo đều chơi gái không có tiền thanh toán, cho nên bị bắt phải trao đổi.

Oanh Oanh.

Chu Trạch vẫy tay với Oanh Oanh.

"Vâng, ông chủ."

Bạch Oanh Oanh lập tức nhu con chim nhỏ nép vào người mà chạy tới, trong tay cô còn đang cầm cái bao lớn kia.

"Trong túi này đều là tiền à?" Chu Trạch hỏi.

"A, không chỉ có tiền, Oanh Oanh nghe nói có thể nơi này không sạch sẽ lắm, cho nên mang theo tinh linh xanh tốt nhất, không biết ông chủ thích loại khẩu vị nào?

Nơi này có mang hạt tròn,

Còn có vị sô cô la,

Còn có loại siêu mỏng,

Đúng rồi, còn có nước khử trùng chất bôi trơn, mặt khác tôi còn mang theo sữa rửa mặt phụ viêm khiết, rửa mặt khỏe mạnh rồi lại tới.

"......" Chu Trạch.

"Em gái, chị cảm thấy hình như chúng ta đã có hiểu lầm gì đó đúng không?" Đúng vào lúc này, nữ tiếp viên mở miệng hỏi.

"Hiểu lầm?" Bạch Oanh Oanh sửng sốt một chút, lập tức trên mặt cô ấy lộ vẻ hoảng sợ, đồng thời hai tay còn cầm lấy cánh tay của nữ tiếp viên, vừa lay vừa nói:"Nghìn vạn lần không thể là hiểu lầm được!"

Cô ấy thực sự đã tan nát trái tim vì chuyện nữa người dưới của ông chủ, thực sự rất kỳ vọng ông chủ có thể chứng minh bản thân mình, có thể lên đường lái xe một cách bình thường.

"Oanh Oanh."

"Ôi, ông chủ, tôi còn mang theo Thần Du và Viagra...…"

"Câm miệng."

"Ngô…." Bạch Oanh Oanh lập tức không thể nói thêm gì nữa.

Chu Trạch có chút đau đầu, đưa tay lấy sách âm dương từ trong tay hầu tử qua, đưa cho nữ tiếp viên:"Bọn họ ở bên trong, cô thả bọn họ ra đi."

Nữ tiếp viên sợ đến không ngừng lùi về sau, đồng thời còn khua tay nói:"Ngài đang nói đùa sao? Đây chính là….đây chính là..."

Thậm chí ngay cả ba chữ "sách âm dương" nữ tiếp viên còn không dám nói ra.

Uy nghiêm của phán quan âm ty, cho dù là yêu tu dương gian cũng phải nhượng bộ lui binh.

Chu Trạch nhún vai,

Nói:

"Vấn đề hiện tại là, tôi còn chưa biết xài thứ này, trước mắt tôi mới chỉ,

Biết cách để bỏ thêm vật vào bên trong,

Nhưng lại không biết làm sao để lấy vật ra."

"...…." nữ tiếp viên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.