Chu Trạch ra ngoài hút một điếu thuốc. Đường Thơ đứng bên cạnh anh và nhai viên kẹo đường.
Trong phòng, xác chết rũ xuống sàn, trên mặt vẫn còn nguyên sự kinh hoàng. Nhìn xác anh ta mọi người có thể lầm tưởng là anh ta mới bị giết và giấu xác.
Họ đều đã chết,
Không một ai liên quan đến chuyện của Chu Trạch còn sống sót.
Từ Lạc chết rồi,
Người giết Từ Lạc cũng đã chết,
Tài xế gây tai nạn chết,
Người em họ của Từ Lạc chết,
Tất cả họ đều đã đi trên một đường thẳng. Chấm hết!
Ngay cả Chu Trạch, thật sự anh cũng đã chết.
Như Đường Thơ đã nói, không phải cứ trốn tránh phiền phức thì phiền phức sẽ không tìm tới.
Một cái túi đã được mở ra, dù thích hay không thích thì bạn vẫn phải ở trong cái túi này. Muốn thoát cũng không thoát nổi.
"Tất cả họ đã chết rồi. Manh mối theo đó đã bị mất đi."
Đường Thơ nhìn Chu Trạch và mỉm cười. Cô có vẻ rất thích xem thái độ của Chu Trạch.
Một nhóm chó sói cả ngày nằm đó, ủ rũ, mệt mỏi. Tự nhiên trong đàn sói đó lại đi lạc từ đâu đến một con Husky tinh nghịch và khác biệt,
Điều khó dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tại sao tất cả chúng tôi đều mưu tính và nặng nề,
Chỉ có mỗi anh là hồn nhiên, ngây thơ?
Việc bất bình đẳng không chỉ trong việc phân hóa giai cấp mà còn cả ở trong việc này.
"Hiện tại, đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/2706765/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.