Chương trước
Chương sau
Chu Trạch rất sợ rắc rối, thực sự anh không muốn bị vướng vào những chuyện rắc rối. Nhưng điều này không có nghĩa là khi rắc rối tìm đến, anh sẽ lấy hai chiếc lá cây che lên mắt rồi giả bộ không thấy gì cả.

Hứa Thanh Lãng thấy sau khi mình nói xong những lời kia thì sắc mặt Chu Trạch trở nên nghiêm trọng đến mức sắp đóng băng, vô thức hỏi"

"Có chuyện gì sao?"

Chu Trạch lắc đầu, "Không có gì đâu."

"Tôi đi lên trước đây."

"Ừm."

Hứa Thanh Lãng bước lên cầu thang một cách chậm rãi. Anh biết rằng Chu Trạch đang có chuyện gì đó, nhưng vì Chu Trạch không muốn chia sẻ với anh nên anh cũng không tiện hỏi gì nhiều, mỗi người đều có những bí mật riêng không muốn cho ai biết.

"Anh nghiêm túc chứ?"

Đường Thơ nhìn Chu Trạch, nhìn cô như đang nở một nụ cười.

Chu Trạch cũng nhìn Đường Thơ, lắc lắc một chút tro bụi trong tay, nói:

"Tại sao cô muốn điều tra tôi."

"Tôi đã nói rồi, vì tôi tò mò." Đường Thơ chủ động bước đến bên quầy bar để kéo khoảng cách của cô và Chu Trạch lại gần hơn. Các đầu ngón tay cô trượt nhẹ trên mặt quầy: "Anh và chúng tôi rất khác biệt, thực sự rất khác biệt."

"Có phải trước cô nói, cô và mọi người đều phải trải qua sự tra tấn của Địa ngục, còn tôi thì không."

Không, chuyện này không đơn giản như vậy. Dưới Địa ngục thực sự rất đáng sợ, may mắn tôi đã trốn thoát, còn anh, đang đi trên đường xuống Hoàng tuyền đã trốn thoát,

Anh biết không,

Đó là một sự kiện kinh hoàng,

Đủ để hoàn toàn thay đổi một người.

Ví dụ, khi nhắc tới "Địa ngục" tôi và nhiều người khác sẽ run rẩy khi nghĩ tới nó, bởi trong tiềm thức chúng tôi hằn sâu sự đáng sợ kinh hoàng khi ở dưới Địa ngục,

Cho dù chúng tôi đã được "Sống" lại một lần nữa, nhưng nỗi sợ kia vẫn theo chúng tôi dai dẳng.

Anh thì không như vậy, anh chỉ giống như xuống Địa ngục dọ chơi một vòng rồi quay trở lại.

Vì vậy, anh có thể bình thản nói chuyện với người đàn ông kia về Địa ngục, như một chuyện rất bình thường vậy."

"Vậy chính xác chuyện cô muốn nói là gì? Cô đã điều tra được cái gì nữa?"

Tài xế lái xe đâm chết Chu Trạch đã tự sát,

Từ Lạc là kẻ chủ mưu trong vụ đó, em họ anh ta cũng tham gia và cũng vừa chết.

Trong thời gian ngắn, hai người họ đã chết cùng nhau, hơn nữa lại chết cùng một chỗ.

Người bình thường không thể gây ra hai án mạng bất thường và trùng hợp như vậy. Liên hệ với Chu Trạch thì anh là khả nghi nhất.

Từ Lạc chết rồi, thân xác của anh ta Chu Trạch mượn,

Người lái xe chết,

Người em họ cũng chết rồi,

Những ai tham gia vụ giết Chu Trạch đều đã chết hết,

Chẳng lẽ thực sự trùng hợp như vậy sao?

"Chúng ta đều không thuộc về thế giới của loài người, đều mượn thân thể của người khác để tái sinh. Nhưng anh với chúng tôi thực sự rất khác biệt.

Chúng ta không giống nhau."

"Nói điểm chính đi." Chu Trạch gõ gõ vào bảng đen chỗ quầy bar.

"Chẳng lẽ anh không nghi ngờ, việc anh phải chết và việc anh hồi sinh không phải là chuyện ngoài ý muốn?"

Đường Thơ thấp giọng, chậm rãi hỏi:

"Anh suy nghĩ chút đi, anh có bỏ qua chi tiết nào quan trọng không?"

.....

"Bọn hắn đuổi theo tôi, bọn hắn nhìn thấy tôi...."

Móng tay của ông lão đâm sâu vào cánh tay của anh, cuối cùng Chu Trạch cười một cách nặng nề.

Đèn xanh vừa chuyển, anh lái xe ra làn xe bên ngoài,

Bất chợt, một chiếc tải lớn vượt đèn đỏ chạy tới,

Lao thẳng về phía anh.

Chiếc xe bốc cháy, nhiệt độ rất cao,

Trên đường xuống Hoàng tuyền lại vô cùng lạnh lẽo.

Nữ Vô diện gào thét không cam lòng.

Dần dần móng tay của anh mọc ra,

Một người đàn ông trên vệ đường lay anh thức dậy,

Một người đàn ông chạy vụt ra khỏi hiệu sách,

Người đàn ông đó đã dùng gậy bóng chày đánh chết Từ Lạc,

Sau đó anh tiến vào thân thể của Từ Lạc.

...….

Chu Trạch chậm rãi ngẩng đầu lên và mở mắt,

Người đã giết Từ Lạc,

Lần đó, sau khi anh báo cảnh sát, không biết kết cục của người đàn ông đó như thế nào?

Chuyện này, đã lâu rồi Chu Trạch không nghĩ tới.

Chu Trạch chỉ quanh quẩn trong hiệu sách và suy nghĩ về chuyện với bác sỹ Lâm. Đối với cái chết của

Từ Lạc, coi như anh ta đã nhận được quả báo thích đáng cho mình.

Cũng coi như là ông trời có mắt.

Nhưng khi đến bệnh viện, chuẩn bị cứu ông già kia thì ông ta lại cố ý đâm móng tay của mình vào

cánh tay anh,

Lái xe vượt đèn đỏ để đâm anh cũng là cố ý,

Nhiều chuyện xảy ra như thế đều là cố ý,

Như vậy,

Việc người đàn ông dùng gậy bóng chày để cướp tiền trong hiệu sách mà đánh chết Từ Lạc,

Hắn phải chăng,

Cũng là cố ý làm vậy?

Nếu như hắn cố ý,

Có nghĩa, Từ Lạc tuổi dương đã tận, đã đến lúc anh ta phải chết,

Điều này có nghĩa là,

Cuộc đời mỗi người như chiếc xe đua đồ chơi vậy, dẫu tốt đến đâu thì cũng chỉ chạy theo một quỹ đạo nhất định, không thể nào thay đổi được.

"Xem ra, anh đang nghĩ đến chuyện gì đó."

Đường Thơ tiến đến, cô lại ngâm một viên kẹo đường lớn trong miệng.

Chu Trạch nhấc điện thoại lên, anh chuẩn bị gọi cho cảnh sát. Anh đã báo cáo sự việc lần trước, cũng đã lấy lời khai. Lần đầu tiên, anh và bác sĩ Lâm gặp nhau cũng là gặp ở đồn cảnh sát.

Nữ cảnh sát hôm đó đã đến trước mặt anh và nói: "Vợ của anh đến dẫn anh đi."

Chu Trạch còn sững sờ một lúc lâu.

Tuy nhiên, trước khi gọi điện, Chu Trạch nhìn Đường Thơ, hỏi:

"Làm thế nào cô phát hiện ra?"

"Anh biết không, khi anh so sánh với chúng tôi,

Giống như một bầy sói,

Bên trong lại trà trộn một con Husky.

....

Mưa vẫn không ngớt, không biết lúc nào mưa mới tạnh. Thông Thành nằm ở khu vực sông Dương Tử, bên cạnh đó, mùa này còn là mùa mưa nên mưa rất nhiều.

Nơi đây không có động đất, cũng không có sóng thần. Điều duy nhất thường xuyên xảy ra ở đây là tình trạng úng ngập.

Mặc áo mưa, Chu Trạch đi bộ dưới tòa nhà chung cư cũ, thùng rác đã bị ngâm trong mưa và một số rác đã trôi ra ngoài.

Đường Thơ mặc áo mưa màu đen vào đeo thêm đôi ủng đi mưa, hai chân cô như ẩn hiện trong lớp áo mưa. Chi là hiện giờ, Chu Trạch không có tâm trạng chơi đùa dưới mưa.

Chu Trạch đã gọi điện đến sở cảnh sát để hỏi thăm tình hình. Người đàn ông hôm nọ sau khi đến đồn cảnh sát chỉ bị giam nửa tháng với tội danh là "gây rối trật tự công cộng". Rốt cuộc, anh ta đã đến hiệu sách với mục đích hành hung nhưng cuối cùng lại bị Chu Trạch quật ngã, muốn phạm tội ác lớn cũng khó.

Mà Chu Trạch không thể nào nói rằng:

Anh cảnh sát à,

Hắn ta là một kẻ giết người,

Hắn ta đã lao vào giết tôi,

Mà không phải là tôi,

Hắn ta đã giết kẻ mà tôi đang mượn xác!!!

Nếu như Chu Trạch nói như vậy,

Có thể người cảnh sát sẽ cho là anh thần kinh không bình thường,

Sau đó sẽ gửi anh đến bệnh viện tâm thần.

Nhưng, Chu Trạch vẫn điều tra ra địa chỉ của người đàn ông kia. Hắn cũng ở gần đây thôi.

"Chính là căn nhà này."

Bước lên tầng hai, Chu Trạch dừng chân trước một cánh cửa.

Đa số dân sư ở đây đều là những người lao động nhập cư đến Thông Thành để làm việc. Ở đây, điều kiện sống rất nghèo nàn, họ vẫn dùng chung một nhà vệ sinh công cộng.

"Anh có chắc là ở đây không?" Đường Thơ hỏi.

"Số nhà đúng rồi, chắc không sai đâu."

Chu Trạch cố gắng nhìn vào cửa sổ. Bên trong cửa sổ có rèm che cho nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong được.

"Tôi sẽ đi tìm thứ gì đó để mở cửa."

"Răng rắc..."

Khóa cửa tự động mở ra.

Đường Thơ nhìn Chu Trạch rồi đưa tay làm điệu "xin mời".

Chu Trạch có chút ngạc nhiên,

Sau đó mỉm cười,

Rồi bước vào nhà.

Anh nghĩ thầm, Đường Thơ không làm nghề trộm cắp quả là đáng tiếc.

Trong phòng rất hẹp,

Mọi sinh hoạt đều được gói gọn ở trong phòng.

Trong phòng có một chiếc giường nhỏ, một cái bếp mini cùng một lò vi sóng.

Căn phòng đã được dọn dẹp, đồ đạc trong phòng đều bị bám bụi, chứng tỏ, phòng này đã không có người ở trong một thời gian dài.

"Anh ta được thả ra lâu chưa?"

"Có lẽ khoảng vài tháng trước. Khi tôi nhập hồn vào Từ Lạc, tôi đã gọi điện báo cảnh sát về hành vi của anh ta. Nửa tháng từ sau khi bị bắt giữ, anh ta được thả ra."

Chu Trạch nhìn xung quanh và kiểm tra các chi tiết.

"Anh ta đã dọn đi rồi sao?" Đường Thơ hỏi.

Chu Trạch lắc đầu: "Tôi không chắc lắm."

Cái người dùng gậy bóng chày đánh chết Từ Lạc,

Liệu đã mất tích?

Chu Trạch đột nhiên thấy điều gì kỳ lạ ở bức tường phía sau chiếc giường nhỏ. Chu Trạch bước lên giường và chạm vào bức tường đó, sau đó nói:

"Bức tường này giống như có một hộc ngầm bên trong."

"Bên trong hộc có giấu thứ gì không?" Đường Thơ hỏi.

Chu Trạch áp tai vào tường rồi gõ gõ: "Hình như trong hộc có chứa thứ gì đó."

Trên thực tế, vách tường ở những nơi ở thu nhập thấp bị chạm rỗng tương đối phổ biến. Khi căn nhà được cải tạo, sẽ có một tốp thợ đến để dùng thước gõ vào tường để kiểm tra. Khi họ phát hiện những chỗ tường bị rỗng, họ sẽ tiến hành sửa lại.

"Hãy mở nó ra xem." Đường Thơ nói.

Chu Trạch gật đầu. Vừa chuẩn bị nói rằng anh sẽ đi tìm các dụng cụ, chợt anh nhìn sang phía Đường Thơ, anh tự ý thức lùi về sau vài bước.

Đường Thơ đưa ánh mắt của mình về phía con dao nhọn cạnh lò vi sóng. Cô ấy điều khiển cho nó đâm qua lại vào phía hộc tường.

Chu Trạch trong đầu lại nghĩ về ý tưởng mở công ty xây dựng,

Bạch Oanh Oanh rất khỏe, sức của cô ấy thậm chí bằng sức của một đội bốc vác,

Còn Đường Thơ sẽ đóng vai trò cân cả đội cơ khí,

Chu Trạch chỉ việc ngồi đó và đếm tiền.

Tuy nhiên, khi bức tường bắt đầu nứt một mảng lớn, Chu Trạch đã loại bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu cũng mình.

"Rầm!"

Một khối tường lớn rơi xuống.

Một khuôn mặt lộ ra.

Trên khuôn mặt này vẫn có một biểu hiện kinh hoàng, tựa như gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ trước khi chết.

Chính người đó,

Người đã giết Từ Lạc bằng gậy bóng chày!

Trong không khí,

Một mùi chua và tanh nồng bốc lên.

Chu Trạch đưa tay ra kiểm tra xác chết rồi nhíu mày nói:

"Anh ta mới chết chưa đầy một tuần."

"Nhưng anh không phải bác sĩ pháp y." Đường Thơ nói.

"Nhưng đây là kinh nghiệm của bác sĩ phẫu thuật. Căn cứ theo tình trạng thi thể, có thể ước chừng được thời gian tử vong." Chu Trạch giải thích.

"Sau đó tôi có thể nói cho anh rằng, tôi vừa mới phá bức tường. Bức tường đã bị niêm phong ít nhất là ba tháng chứ không phải một tuần."

Đường Thơ bóc miếng kẹo đường đặt vào trong miệng và tiếp tục nói:

"Trừ khi hắn đã bị giết một tuần trước, người sát hại hắn ta đã dùng cỗ máy thời gian đưa xác về ba tháng trước để đưa xác vào trong bức tường."

Chu Trạch lập tức thấy không hợp lý.

Hiển nhiên không có cỗ máy thời gian để đưa thi thể trở về được. Vậy tại sao theo tình trạng thi thể, anh ta chỉ trông như mới chết một tuần trước nhưng bức tường nơi chứa xác anh ta đã bị bít lại từ ba tháng trước?

Chu Trạch hít một hơi,

Mùi chua,

Trước đó anh chỉ nghĩ rằng đó là mùi phát ra từ xác chết,

Lúc này,

Chu Trạch bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, anh gỡ phần tóc của xác chết ra,

Quả nhiên,

Anh nhìn thấy một cái lỗ nhỏ, đó là một lỗ do kim tiêm để lại.

"Đúng vậy, anh ta đã chết trong một thời gian dài, nhưng anh ta đã được tiêm Formalin để chống phân hủy nên thi thể mới được bảo quản tốt như vậy.

Ngoài ra,

Formalin chắc đã được tiêm vào ngay khi anh ta còn sống,

Để chất đó theo máu đi đến khắp mọi tế bào trên cơ thể, như thế việc bảo quản sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.