Chương trước
Chương sau
Chu Trạch đứng dậy và chuẩn bị đi gọi cô gái kia.

Lúc này, Chu Trạch chợt phát hiện ra rằng cả trung tâm thương mại toàn là những dấu chân đen, không chỉ của cô gái trước đó mà còn của những khách hàng khác và những người bán hàng còn lại.

Đến giày của tất cả bọn họ giống như đều xoa một lớp dầu đen, tất cả các bước chân của họ đều lưu lại rõ ràng trên sàn gạch.

Đây là tình huống mà Chu Trạch không thể ngờ tới. Không lẽ cả trung tâm thương mại này đều là ma?

Cho dù là một cái chợ dành cho ma quỷ cũng hiếm khi thấy trường hợp này.

Lần trước Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng thấy Bạch phu nhân ngồi ăn tối, xung quanh cô ấy có rất nhiều con quỷ đang cãi nhau nhưng cô ấy không tỏ ra lúng túng gì cả. Điều quan trọng là Bạch phu nhân đã tu luyện được hơn hai trăm năm, hơn nữa bà còn có một miếu thờ riêng.

Trời đất bỗng nhiên quay cuồng,

Chu Trạch thấy anh như đang ở khu vui chơi và chơi trò tàu lượn siêu tốc,

Mọi thứ xung quanh anh không chân thực tí nào cả, vô cùng kỳ quái.

Anh không phân biệt được đâu là giả, đâu là thật,

Chu Trạch chỉ có thể kinh ngạc nhìn xung quanh.

Chu Trạch nhớ lại, Hứa Thanh Lãng trước đó không lâu cũng bị rơi vào dạng ảo giác này, sau đó anh ta đột nhiên lao ra đường và suýt bị xe đâm phải. Nếu không nhờ Chu Trạch tung cước kịp thời, thì chắc Hứa Thanh Lãng đã nguy hiểm đến tính mạng.

Mà hiện tại, cảm giác đó lại đến với chính Chu Trạch.

Cô gái không đầu kia,

Là dự định ra tay với anh sao?

Thân là một quỷ sai, bây giờ lại bị rơi vào ảo giác. Có vẻ điều đó hơn vô lý, nhưng điều khủng khiếp nhất là Chu Trạch không thể nào thoát ra được khỏi ảo giác này.

Mọi lần bắt ma trước, anh đều sử dụng móng tay mình như một trợ thủ đắc lực, nhưng trong tình huống này có lẽ sử dụng móng tay cũng không giúp ích được gì.

Chu Trạch lảo đảo rồi ngồi xuống, anh cảm thấy hình như ai đang đứng trước mặt anh và đưa cho anh vài tờ tiền lẻ,

Bên tai mơ hồ nghe được thoang thoáng "đây là tám tệ".

Sau đó,

Đầu của cô gái trước mặt bỗng nhiên mờ đi và mọi thứ trông như được bao bọc bởi một lớp bột nhão. Chu Trạch cảm thấy rất buồn nôn, đầu óc anh ngày càng trở nên choáng váng hơn.

Dường như anh lại đang ở trên đường xuống hoàng tuyền, mọi người đi lại trong vô thức, ở đây rất chen đúc, khó thở.

Đức Phật nói rằng, mỗi người có một lối đi riêng cho cuộc sống của mình,

Nhưng đường dẫn xuống hoàng tuyền thì chỉ có một lối duy nhất.

Chu Trạch cảm thấy cơ thể mình nặng trịch, không tài nào nhấc lên được. Anh vô thức đưa tay nắm lấy cổ mình, anh muốn cất tiếng gọi nhưng lại không thể nói thành tiếng, chỉ ú ớ được trong miệng.

Đây là một cảm giác vô cùng khó chịu, anh như đang bị tra tấn về tinh thần. Hứa Thanh Lãng lúc rơi vào ảo giác cũng sụp đổ tinh thần ngay tức khắc, Chu Trạch lúc này cũng chẳng khá hơn là bao.

Chu Trạch cảm thấy anh nên làm cái gì đó, nhưng vào thời điểm này, ngoài việc thụ động tiếp nhận những tra tấn này ra thì anh không biết phải làm gì hơn cả.

Nó đau đớn,

Nó đè nén,

Ngạt thở,

Những trận tra tấn không ngừng ập tới, nó như đang cầm roi quất vào tinh thần của anh.

......…

"Thưa anh, anh ơi! Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"

Cô gái đem tiền thừa đến cho Chu Trạch, nhưng đột nhiên cô ấy vị khách hàng trước mặt cô có bộ dạng như đang rất đau đớn, ánh mắt anh ta đục ngầu.

Đầu tiên, cô gái nghĩ rằng Chu Trạch uống nước xong, giả vờ làm vậy để ăn vạ.

Nhưng sau khi quan sát một hồi, cô ấy thấy vị khách hàng của mình thực sự đau đớn.

"Anh có muốn tôi gọi 120 giúp anh không?" Cô gái hỏi.

Không ngờ, vị khách hàng trước mặt cô lại đưa tay đẩy cô ngã nhoài xuống đất rồi lảo đảo đứng dậy và chạy thẳng ra ngoài.

Cô gái vốn định gọi điện báo cảnh sát hoặc gọi cho 120, bởi vì cô thấy trạng thái của nam khách hàng này rất không ổn định. Nhưng cuối cùng, cô lại không mang điện thoại ra. Bớt làm một việc còn hơn là rước vào mình nhiều chuyện phiền phức.

...

Mọi thứ xung quanh giờ đây như một tấm gương làm từ nước, phản chiếu tất cả những ánh mặt trời chiếu vào nó. Ánh sáng phản chiếu này không làm cho người ta cảm thấy ấm áp, mà ngược lại, nó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bức bối.

Chu Trạch hiện giờ không biết bản thân mình đang đi đâu, cũng không biết mình đang làm gì, thậm chí trước khi tìm cô gái kia, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Có lẽ bây giờ anh sẽ giống Hứa Thanh Lãng trước đó- đợi một chiếc xe đến rồi lao ra cho nó tự đâm vào mình.

Chu Trạch chỉ có thể tiến hành kháng cự một cách bị động. Anh cứ đi nhưng không biết mình đang đi đến chỗ nào. Trong lòng anh lại có một ý chí muốn thoát ra nhưng nó lại không thể nào thoát ra nổi. Anh giờ đây chỉ có thể cam chịu thôi.

"Píp píp...…"

Một âm thanh truyền đến,

Chu Trạch lập tức bị ngã xuống, đụng trúng thùng rác bên cạnh. Thùng rác đổ xuống, mùi hôi thối liên tục bốc lên không ngừng nhưng mùi đó vẫn không đủ để kéo Chu Trạch ra khỏi cơn mê. Trong mắt của anh, anh giống như đang ở trên thiên đường, khắp nơi đều là hoa cỏ.

Phong cảnh xung quanh anh rất đẹp, thực sự rất rực rỡ,

Nhưng dù vậy, nó lại không mang cho người ta cảm giác thoải mái, cảm giác được tận hưởng.

Nơi này giống như một chiếc lồng giam đầy màu sắc, dù đẹp nhưng vẫn khiến cho người ta muốn thoát ra để đến với tự do.

Có tiếng cười từ đâu đó vọng lại, tựa như phía xa kia có một tốp múa đang biểu diễn, có vẻ như tốp người kia đang dâng lễ đến các vị thần.

Nhiều hình ảnh khác nhau liên tục xuất hiện trong tâm trí của Chu Trạch, từng chút từng chút một. Nó đè nén lên thần kinh của anh, bây giờ đầu óc anh đang căng như dây đàn vậy.

Cuối cùng, cảnh tượng trước mắt lại được sửa lại.

Chu Trạch thấy mình đang đứng ở cái sân đầy quen thuộc- cái sân anh hay chơi ở đó thời thơ ấu,

Phía trên treo một bảng hiệu của trại trẻ mồ côi,

Trước mặt anh, có một cặp vợ chồng mang một đứa bé còn đỏ hỏn đến đặt trước trại trẻ mồ côi và họ dường như chuẩn bị rời đi.

Khi Chu Trạch lớn lên, anh đã có lần hỏi về gia thế của mình. Viện trưởng tại cô nhi viện cũng không hề giấu giếm anh. Ông nói, Chu Trạch bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ.

Kể từ đó, ý nghĩ tìm lại cha mẹ ruột của Chu Trạch đã không còn nữa. Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng cha mẹ mình đã chết rồi, từ nay cuộc sống của anh không cần đến sự có mặt của họ nữa.

Nhưng ngay lúc này,

Đột nhiên Chu Trạch có linh cảm,

Cặp vợ chồng đang đứng ở kia chính là cha mẹ ruột của anh,

Và đứa trẻ đỏ hỏn đang nằm trong xe đẩy kia,

Chính là anh.

Trong vô thức,

Anh chạy tới đó.

Anh muốn nhìn rõ mặt của cha mẹ mình hơn nữa, thậm chí anh sẽ hỏi họ tai sao lại bỏ rơi anh mà đi.

Nhưng kịp chạy đến, anh ngẩng đầu lên xem chuyện gì đang xảy ra,

Anh không thể nào nhúc nhích được,

Khuôn mặt Chu Trạch cho thấy anh rất khó chịu, mặt cứ thế nhăn nhúm lại và giãy dụa,

Anh chợt nhận ra rằng, sau đang bị rơi xuống một hố đen sâu hoắm!

Mọi thứ diễn ra tưởng chừng sẽ tốt đẹp, nhưng cuối cùng đó chỉ là một cái bánh ngọt tẩm độc. Nó như một chiếc bẫy đẹp đẽ mà người thợ săn tạo ra để dụ con mồi vào tròng.

...

Ở gần lan can trên sân thượng của tòa cao ốc,

Chu Trạch đang đứng đó, cơ thể cứ run lên từng đợt như chuẩn bị nhảy xuống dưới. Anh cảm thấy mặt đất cứ nghiêng qua nghiêng lại, nhưng một lúc sau nó lại trở lại bình thường.

Anh giãy dục,

Anh chống cự,

Mạng sống của anh đang như ngàn cân treo sợi tóc.

Cũng ở trên sân thượng, một người phụ nữ không đầu đang đứng đó.

Người phụ nữ không còn mặc chiếc áo len màu vàng nữa. Bây giờ cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu xanh, chiếc áo ấy đã cụ và bị rách nhiều chỗ. Cô ấy vẫn lạnh lùng đứng đó và nhìn chằm chằm vào Chu Trạch- người có thể bị rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Trên sân thượng không chỉ có hai người họ mà còn có nhân vật thứ ba, đó là vị cha xứ.

Thật không may, Chu Trạch không thể mở mắt nhìn được lúc này. Nếu mở mắt ra nhìn được, anh sẽ nhận ra ngay vị cha xứ kia.

Anh ta hôm đó cũng ở đám tang của cô Lưu. Anh ta lúc ở đầu cầu thang có đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc, ngoài ra cũng không nói chuyện gì cả.

Ngay cả khi có mặt trong lễ thành hôn kỳ dị của hai xác chết, anh ta cũng chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát, như đang thường thức một bức tranh đầy sống động.

Vị cha xứ đứng đó một lúc, anh nhìn Chu Trạch cùng người phụ nữ không đầu.

Anh ta lắc đầu,

Rồi nói với người phụ nữ:

"Thưa nương nương, anh ta là một quỷ sai."

Đây là một lời nhắc nhở của vị cha xứ,

Anh ta nhắc nhở người phụ nữ không đầu về thân phận của Chu Trạch.

Nhưng lời nhắc nhở này không những không có tác dụng mà như đổ thêm dầu vào lửa.

Vị cha xứ không có ý muốn thêm dầu vào lửa, nhưng vẫn tiếp tục: "Nếu nương nương giết chết anh ấy, không biết sẽ phải chịu sự trừng phạt gì từ Địa ngục đâu.""

Người phụ nữ không đầu đột nhiên quay sang phía vị cha xứ.

Anh ta tiếp tục mỉm cười và nói:

"Nhưng người đó chỉ là một quỷ sai tạm thời, cho dù anh ta biến mất cũng không ảnh hưởng gì cả.

Ai dám quấy rầy nương nương thì sẽ nhận lại được kết cục xứng đáng,

Bản thân nương nương, người không làm gì sai cả."

Người phụ nữ không đầu lại quay về phía Chu Trạch, cô ta coi như bỏ qua những lời khó nghe mà vị cha xứ vừa nói hồi nãy.

Vị cha xứ đứng đó và tiếp tục quan sát mọi thứ đang diễn ra như một khán giả đang thưởng thức một vở kịch hay.

Anh ta biết thân phận của người phụ nữ không đầu này. Cô ta có hơi kỳ quái, Chu Trạch trước đó không thể nhận ra danh tính của người phụ nữ này ngay từ đầu.

Tên quỷ sai này đúng thật là chưa có nhiều kinh nghiệm.

Cô ấy không phải là ma quỷ,

Cô ấy thực sự không có năng lực vĩ đại gì cả.

Nhưng Chu Trạch lại nhìn chằm chằm vào cô ấy, bám theo cô ấy,

Cuối cùng

Là chọc giận cô ấy.

Đàn bà, thường là những người thù giai,

Đặc biệt là người phụ nữ đang đứng trước mặt Chu Trạch đây,

Chính là người thù dai nhất trong số đó.

Vị cha xứ đưa mắt nhìn về phía sau lưng mình. Tòa nhà anh đang đứng rất cao, tầm nhìn rất tốt. Vị cha xứ có thể nhìn thấy ở đằng xa kia là một công trình đang thi công, bụi bay mù mịt.

Trong lòng anh lại hiện lên những kí ức về thời còn là sinh viên đại học, khi còn đang làm thêm ở công trường để tích cóp tiền học phí. Thực sự mà nói, việc xây dựng đô thị ngày một nhiều đang xóa dần đi những dấu ấn của quá khứ.

Sau đó, vị cha xứ lại quay lại,

Nhìn Chu Trạch vẫn đứng đó và không ngừng lắc lư qua lại,

Trong lòng cha xứ có chút kinh ngạc,

Vị quỷ sai lâm thời này thật có kiên trì.

Nếu là anh ta trong lúc đó, anh ta nhận thấy mình cũng không thể kiên trì được đến vậy.

Nhưng vào ngay lúc này,

Cha xứ đột nhiên thấy mười đầu ngón tay của Chu Trạch chậm rãi tan ra, số nước đó không nhỏ xuống sàn mà đi ngược vào trong cơ thể.

Da của Chu Trạch bất ngờ xuất hiện những ánh sáng màu đồng càng lúc càng rõ. Đây không phải ánh sáng tạo thành do mặt trời chiếu vào da thịt. Màu đồng trên da Chu Trạch ma mị đến khó tả,

Bóng tối,

Những lời nguyền,

Sự lạnh lùng,

Nhiều trạng thái tiêu cực hỗn loạn.

Cùng lúc đó, vị cha xứ thấy Chu Trạch mở to hai mắt, bắt đầu có ánh sáng màu xanh dần xuất hiện.

Trông Chu Trạch bây giờ giống như một con thú hoang đầy hung dữ,

Lúc này,

Chu Trạch dường như sắp thoát ra được khỏi cơn ảo giác,

Răng nhanh của Chu Trạch dần mọc dài ra.

Bạch Oanh Oanh hồi trước luôn luôn tò mò về một chuyện, cô ấy cũng là một thây ma đã tu luyện hàng trăm năm, sao không có móng tay giống Chu Trạch.

Trước mặt anh,

Vị cha xứ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, anh ta không thể tin vào mắt mình,

Khóe miệng của anh ta kéo ra,

Miệng ú ớ phát ra hai chữ:

"Cương Thi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.