Chương trước
Chương sau
Với tư cách là một bác sĩ đã khoa, Chu Trạch hoàn toàn có thể phát hiện những điểm khác thường của thi thể, thế đó, những pháp y chuyên nghiệp hoàn toàn có thể phát hiện được.

Cũng bởi vậy, dưới góc nhìn của anh thì đây là vụ tai nạn được dựng lên, cho nên, nó chỉ là "Chỉ là bề ngoài", căn bản không phải tai nạn tự nhiên.

Cũng không biết đám người này do người khác sai khiến hay chỉ là một thủ đoạn để dựng lên vụ tai nạn ngoài ý muốn, hay họ chỉ là "Tay mơ"?

Đương nhiên, bây giờ không nên suy nghĩ những vấn đề này, bởi vì những người này không có ý định tiếp tục dài dòng.

"Bắt lấy bọn họ, sau đó đem lên xe đi."

Người chủ tài xế nhìn đồng hồ, thời gian rất quý hiếm.

Những người dưới quyền trực tiếp nhào tới, đối với bọn họ mà nói, một người đàn ông gầy gò cộng thêm hai người phụ nữ yếu ớt, căn bản chẳng khó khăn gì.

Bạch Oanh Oanh nghiêng đầu, nhìn Chu Trạch, đợi anh ra mệnh lệnh.

Lâm bác sĩ vẫn đứng ở chỗ cũ, hiểu được điều này, cô có vẻ rất khẩn trương, nhưng cô cũng không la hét to, có thể đi đến bước này, cũng không dễ dàng gì.

Đa số mọi người gặp tình huống này cho dù là có lá gan to đến cỡ nào, sợ đến mức quỳ xuống xin tha "tôi không thấy cái gì hết" thì như thế đều rất bình thường.

"Ngươi không được giết người." Chu Trạch nhắc nhở.

"Ha ha." Chủ xe buýt nghe thấy nở nụ cười.

Chỉ tiếc, Chu Trạch nói lời này không phải nói với hắn.

Bạch Oanh Oanh lê tiếng "Vâng", sau đó vọt tới.

Chu Trạch lui về sau một bước, nắm lấy tay Lâm bác sĩ, nói: "Không có chuyện gì đâu, có tôi ở đây rồi."

Bạch Oanh Oanh xông về phía trước dưới chân có chút lảo đảo,

Lã nương ở phía trước xung phong liều chết,

Ngươi rõ ràng còn nhàn hạ thoải mái trở về ân ân ái ái?

Tiểu tam,

A không, nữ bộc cũng có tôn nghiêm!

Lâm bác sĩ mím môi tự trách nói: "Thật xin lỗi."

Là cô có ý định dừng xe cứu người, mới khiến cho mọi người gặp nguy hiểm như vậy, cho nên cô cảm thấy có lỗi.

"Điều cần làm, đó là trách nhiệm nghề nghiệp." Chu Trạch cười khổ nói, lần trước vụ cháy trong rạp chiếu phim anh cũng chạy vào, chỉ có thể nói là, bệnh nghề nghiệp, không thể sửa được.

Nữ thi vừa bị đút một nắm thức ăn cho chó, nên ra tay có chút hơi mạnh một chút.

"Tiểu Nương Bì, anh trai thương ngươi."

Người đàn ông giang tay chuẩn bị ôm lấy đứa bé học sinh cấp ba.

Ông chủ không cho bọn ngươi giết người, mà các ngươi lại muốn đem bọn họ đi, cuối cùng chuyện này không nên để quá lâu.

Song, tay của hắn bắt lấy không được.

Ngay sau đó, cánh tay của hắn đã bị nữ thi nắm lấy.

"Răng rắc..."

"Răng rắc..."

"Răng rắc..."

Bác sĩ Lâm nghe tiếng cả người cũng run lên, Chu Trạch thì chỉ có cảm thấy chói tai.

Thậm chí âm thanh này đem đi làm âm thanh cho quảng cáo chắc chắn rằng sẽ tốt hơn,

Giòn.

Người đàn ông há hốc mồm, thậm chí đau đến nỗi không nói được lời, nữ thi tiến lên trước một bước, đạp một cái bào bắp chân của tài xế.

"Cọt kẹt...cọt ketzzz...cọt ketzzz"

Thêm ba tiếng giòn vang lên.

Chu Trạch thầm nghĩ, Hãng Snack nên lấy âm thanh này làm quảng cáo.

"Ta...Thảo..."

Người đàn ông nằm cuộn trên mặt đất, một cánh tay bị phế, một chân thì hoàn toàn bị cắt đứt cả người như con cóc nằm trên mặt đất chỉ có thể rên khóc không nhúc nhích được.

Chu Trạch không cảm thấy thương xót, anh không cho nữ thi giết người, là vì đây là việc của nhân gian, chỉ nên giao cho cảnh sát xử lý, anh tin rằng cơ quan tư pháp sẽ trừng trị hết tất cả những tội ác.

Những người trước mặt anh, dù sao cũng lãnh Huyết Sát tội nhân, mà còn định ra tay với chính mình, Chu Trạch cũng không có tấm lòng bao dung đến cảm thấy đối xử với bọn họ như vậy thật đáng thương.

Có trời mới biết họ định đối phó ba người bọn ta như thế nào?

Nếu như là Chu Trạch kiếp trước, nữ thi chỉ là học sinh cấp ba, thì bọn họ có thấy đáng thương?

"Bịch!"

"Ầm!"

"Ba!"

Mặt khác hai người đàn ông trực tiếp lộn ngược, cũng như vậy, xương cốt bị đứt gãy, tuy không chết, nhưng xem như cũng đã bị phế.

Ánh mắt Chu Trạch ngó xem, ba người nằm trên mặt đất đưa đến bệnh viện cứu chữa, nửa đời sau cũng không thể làm được gì.

Điện thoại của chủ xe buýt rơi xuống, đập bể trên mặt đất.

Hắn vô thức nuốt nhổ nước bọt,

Chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt, như thế không chân thật lắm.

Hắn không có mang bình xịt, bởi vì khi đối mặt với cảnh sát thẩm vấn thì cũng chối bỏ, vì anh ta căn bản không có mang hàng cấm gì.

Anh ta cơ bản cho rằng dù "Lòng nhiệt tình" Của Chu Trạch có nhiều hơn, thì chuyện này cũng không đến mức nảy sinh quá xấu.

Dù cho xuất hiện chuyện không tốt, thì hắn cũng có thể ứng phó được.

Nhưng mà, vấn đề đã rất nghiêm trọng, bởi cô bé đứng trước mặt hắn.

"Ta......" Chủ xe buýt hành động vô cùng tỉ mỉ, nhưng bây giờ cũng không nói được lời nào.

"Bịch!"

Nữ thi hất tung cơ thể của chủ xe buýt trên không, một chân định đạp nát trên cổ hắn.

"Dừng một chút."

Chu Trạch hô.

Nữ thi dừng lại, không biết tại sao.

Chu Trạch đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ trên gương mặt có râu quai nón của chủ tài xế,

Sau đó lại vẽ vờ cho thêm nhiều chuyện, đưa tay kéo ống quần nữ thi,

Gia hỏa này trên mặt, chứa rất nhiều mỡ nhỉ.

"......" nữ thi.

"các ngươi, còn có người khác sao?"

Chu Trạch hiện tại đang suy tính, chính là muốn giải quyết hết hậu họa, bản thân anh không sợ cái gì, nhưng chuyện này thì giấy không thể gói được lửa, vạn vật thu thập, đại chạy, đối phương có thể nhắm vào Lâm bác sĩ mà trà thì?

Cũng không thể ngày nào cũng đề phòng trộm cướp.

Lúc trước, Tiểu La Lỵ có nói qua, Dung Thành có một người đồng môn, vượt quá chức phận của mình, làm phán quan, Chu Trạch đương nhiên nhận thấy mình không có khả năng nối gót theo sau.

Tuy nhiên xét về tình cảm, Chu Trạch cũng hướng đến như vậy, cảm thấy anh ta rất gan lì, cũng rất có mộng tưởng.

Nhưng chuyện này, ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, nên chính hắn phải chịu một cái kết.

Nữ thi trực tiếp đập gãy cánh tay trái của chủ xe buýt.

"Cọt kẹt zzz..."

"A a a a!!!" không có, không có, chỉ có những người này, chúng tôi đều được thuê... cả đám người chúng tôi, chỉ là những người lao động làm mướn."

Chu Trạch gật gật đầu, sau đó nhìn nữ thi, nói: "Có cách nào, khiến họ không nhớ những chuyện này đã xảy ra không?"

Chu Trạch không muốn gây thêm phiền toái, thậm chí không muốn lên tin tức.

Nữ thi làm động tác cắt cổ.

Chu Trạch lắc đầu, không thể giết, ít nhất, không thể do chính chúng ta giết.

"Hoặc là, ông chủ dùng móng tay của anh đâm họ thử, có thể khiến thần trí của họ hỗn loạn một thời gian, như uống rượu, chỉ nhớ được những chuyện nhỏ nhặt."

"Đâm bao nhiêu?" Chu Trạch hỏi.

"đâm một chút thôi, bằng không sẽ gây ra chết người. Mặt khác, tôi biết ông chủ không thích phiền toái, sau khi trở về anh cứ đem số tiền giấy âm phủ kia đốt đi, lập tức phiền toái cũng không đến cửa nữa.

Nhưng dự đoán cũng không có người đem tiền ném trước cửa."

Chu Trạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua bác sĩ Lâm, yên lặng đi đến những kẻ bắt cóc người nằm trên mặt đất, dùng móng tay út đen dài của mình đâm tới từng người, mấy người này đều toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép, rất nhanh ngay sau đó bất tỉnh nhân sự.

Nhưng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhìn bốn phía, nơi này chắc không có camera, bằng không họ cũng không chọn nơi này làm hiện trường xảy ra tai nạn, Chu Trạch lấy điện thoại của một người trong số đó báo động, sau đó vứt điện thoại đi.

Làm xong mọi thứ, Chu Trạch vẫy tay với Lâm bác sĩ, sau đó kêu Lâm bác sĩ ngồi lại vào xe.

Lâm bác sĩ cũng nghe lời ngồi vào xe.

"Lái xe đi tới phía trước, đừng dừng ở đây." Chu Trạch nhắc nhở.

"Được." Lâm bác sĩ hít sâu một hơi, sau đó khởi động xe.

"Đừng nói cho người khác biết chuyện này."

Trình lái xe đang hiện diện bên trong Chu Trạch nhắc nhở.

"Vì cái gì?" Lâm bác sĩ hiển nhiên không thể lý giải được.

Chu Trạch đưa tay chỉ đằng sau,

"Cô ấy là truyền nhân của Thái Cực Bát Quái Chưởng, bởi vì cùng người khác bàn luận võ thuật không cẩn thận đánh chết họ, nên chạy đến nơi tôi, vừa này cũng do cô ấy cứu mạng, cho nên thân phận của cô ấy không thể bị bại lộ, bằng không sẽ bị cảnh sát bắt."

Nữ thi ngồi đằng sau liếc mắt,

Lời này, là đang lừa gạt quỷ nha.

Lâm bác sĩ trầm mặc không nói, cũng không biết cô có nên tin hay không, chỉ tiếp tục ngồi yên lái xe.

Xe chạy đến bệnh viện nhân dân, đối với Lâm bác sĩ mà nói, dù cho Chu Trạch không nói chạy đến chỗ đó, thì cô cũng sẽ đi đến đó, vì đây là nơi cô làm việc, nên sẽ được an toàn.

Xe chạy vào chỗ đậu xe của của bệnh viện, ba người đều xuống xe.

Lâm bác sĩ không hỏi Chu Trạch muốn đi đâu, cô cũng không nghĩ anh sẽ cũng sẽ đi đến phòng cấp cứu, ô trầm mặc đi đến phía trước.

Nữ thi gom góp bên tai Chu Trạch: "Ngươi đêm nay vẫn còn muốn thổ lộ sao?"

Cô rất thông minh, từ khi Lâm Vãn Thu mua lại căn phòng của Chu Trạch khi còn sống, cô đã hiểu đựơc nội tình.

"Cùng không phải là kịch Quỳnh Dao, tôi muốn cả khổ như vậy làm cái gì?" Chu Trạch nhún vai.

Tuy xảy ra mootjo chuyện xem giữa trên đường, để cho Lâm bác sĩ có chút mất hồn vía, nhưng Chu Trạch không muốn từ bỏ ý định của mình.

Bộ dạng của cô ấy như vậy, lại còn là thê tử hợp pháp của anh,

Nếu không đem sự tình nói ra thì buổi tối cô có thể yên tâm ngủ cùng tôi sao,

Chính mình đầu óc nước như vậy sao?

Dấu dấu diếm diếm, quanh co, vui buồn lẫn lộn, sau đó lại bệnh tâm thần, đó là kịch Quỳnh Dao, còn Chu Trạch thì không muốn, không thích.

Lâm Vãn Thu ngồi xuống ghế ngay chỗ đỗ xe, Chu Trạch cũng ngồi xuống kế bên.

Nữ thi biết điều không có ngồi ở đây.

Hai người họ lần lượt ngồi kế bên.

Lâm Vãn Thu hít thở thật sâu, khuôn mặt cô vốn đã rất xinh đẹp dưới ánh trăng nó lại càng tinh xảo hơn.

Chu Trạch ngồi bên cạnh nhìn ngắm,

Một người phụ nữ xinh đẹp, lại còn là một người đẹp mắt đến như vậy...vợ,

Một mực tưởng niệm mình đã chết hơn nửa năm.

Cảm giác thành tựu, thật sự bạo rạp quá.

"Chuyện vừa nảy, thật sự không có quan hệ gì sao?" Lâm bác sĩ vẫn chưa quên được việc lúc nảy.

"Chúng ta không có làm gì sai hết, đúng không?" Chu Trạch an ủi cô.

Lâm bác sĩ gật đầu.

"Giống như những cảnh sát anh dũng, muốn dấu diếm thân phận của mình, người nhà của hắn cũng như thế, đây là vì an toàn của họ, đây gọi là sự hy sinh vĩ đại."

"Cho nên, anh là sợ trả thù?"

"Ừ."

"Được, tôi hiểu." Lâm bác sĩ gật đầu.

Chu Trạch liền giơ tay, chuẩn bị ôm nữ nhân vào sau đó nhìn "Kỳ tích xảy ra trong thời điểm này", kết quả Lâm bác sĩ mở miệng nói trước:

"Ngươi cùng với cô ấy, cuối cùng có quan hệ như thế nào.

Từ Lạc, ngươi phải nghiêm túc trả lời tôi, lần này, dù cho anh nói gì tôi đều tin anh." Lâm bác sĩ nhìn Chu Trạch hỏi, "Tôi cũng sẽ tha thứ."

"Thật sự không có quan hệ." Chu Trạch cười khổ nói, chỉ có thể nói hai lần đều là sự trùng hợp.

Lâm bác sĩ trầm lặng, đang lúc chu Trạch vừa định nói tiếp, thì cô đã chủ động nắm tay của anh, Chu TRạch sửng sốt một chút.

"Từ Lạc, tôi có lỗi với anh, tôi một mực yêu nam nhân khác, chắc ngươi đã biết, bằng không anh không thể nào xuất hiện ở trong căn phòng này.

Tuy tôi và người đàn ông kia trong sạch, nhưng tôi thừa nhận trên tinh thần..., tôi có lỗi với ngươi, bởi vì anh cũng là chồng trên danh nghĩa của tôi."

"Không có đóng..."

Chu Trạch có ý định vừa nói, Lâm bác sĩ mở miệng nói:

"Chuyện của chúng mình, tôi đã nghĩ kỹ.

Có hai lựa chọn cho anh,

Một, chúng ta ly hôn, tôi sẽ bồi thường cho anh 100 vạn, tiệm sách, cùng là của anh."

"Cái gì ly hôn." Chu Trạch nói.

"Hai, tôi sẽ cố quên người đàn ông kia, sẽ cùng anh sinh sống,...Làm thê tử chân chính, bù đắp lại cho anh, những gì tôi đã nợ anh.

Từ Lạc, tôi sẽ cố gắng, đem tình cảm dành hết cho anh, thực thiện trách nhiệm của một người vợ."

Nói vậy, Lâm bác sĩ vành mắt ửng hồng, cô, cam chịu số phận.

"Được...Chờ chút."

Đầu óc Chu Trạch có chút quay quắt, mối quan hệ có chút khó hiểu, ngay sau đó anh cũng nghĩ thông suốt, tức giận ngay lập tức đứng lên ngón tay nắm lấy Lâm bác sĩ không chút lựa lời nói:

"Không được,

Cô phải tiếp tục vượt quá giới hạn...!"

"....." Lâm bác sĩ.

"Phốc..." xa xa giả bộ như đang ngắm phong cảnh nhưng thực tế là đang nghĩ cảm giác yêu đương vụng trộm nữ thi cười phun ra,

Sau đó ôm bụng ngồi xổm xuống,

"Ha ha ha ha, cười đến cơ bụng đau nhức!"

- ------------

Con rồng rất vui khi thấy rằng có những nhân vật trong chương hoạt động. Điều này có nghĩa là sức nóng của một cuốn sách, mỗi chương của con rồng sẽ được nhìn thấy nhiều lần, và sau đó mọi bình luận của mọi người sẽ được ghi lại.

Cho nên, lúc trước mọi người trêu chọc, "lầu một rất hợp lý", loại này là ý vui đùa, hay không muốn xem nữa, cũng không muốn phục hồi, hãy cố gắng truyền đạt cốt truyện như bình thường.

Bởi vì,

Ảnh hướng đến cuốn sách đánh giá sao chép rồng!

Cuối cùng, có thông báo "Hiệu sách đêm khuya" sẽ mở cửa vào ngày 1 tháng 4

Sau đó, vào ngày 31 tháng 3, Xuyên Nhi sẽ trở lại trong cuốn sách này.

Bù đắp những tiếc nuối của con rồng, cũng là bù đắp cho tất cả mọi người,

Sau đó,

Chờ đến ngày đó, một lần nữa chúng tôi lấy lại thành tích!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.