Cửa sổ lớn sát đất không dính một hạt bụi, tòa cao ốc sừng sững trước mắt, đường đi rộng lớn, nhiều chiếc xe đắt tiền ồn ào qua lại, thể hiện vẻ phồn hoa không hề giấu diếm của nơi này.
Nam nhân cao gầy đứng trước cửa sổ, mắt nhìn xuống đô thị tràn ngập tài phú cùng quyền lợi, quần áo màu đen tùy ý gài hai nút, cổ áo hơi mở rộng, mơ hồ thấy được bên trên xương quai xanh là một vết đỏ nhạt khiến người suy nghĩ xa xôi, vài sợi tóc đen rũ xuống che mắt phượng đen sáng.
Ngón tay thon dài cầm ly rượu, Petrus đỏ sẫm trong ly hơi lay động, cửa kính trong suốt phản chiếu ra một khuôn mặt anh tuấn, nụ cười mê người, hai khuôn mặt “Ngự Lưu Vân” chồng lên nhau, giống đến kinh người, không phân rõ đâu là hiện thực, đâu là mộng cảnh.
Hắn hơi nghiêng mặt, lộ ra đôi mắt lúc nãy bị che khuất, nhìn người phía sau bàn lớn.
“Còn chưa xong sao?”
“Vẫn chưa.” Thanh âm trầm tĩnh từ sau bức màn truyền đến.
Lưu Vân thong thả bước qua, cúi người ôm lấy vai y.
Mười ngón tay gõ như bay trên bàn phím, Lưu Tiêu ngẩng đầu mỉm cười: “Chắc phải thêm một chút nữa…”
“Lưu Vân, ngươi đi trước đi, lát nữa ta đi cùng Lưu Tiêu.” Bên kia bàn, một nam nhân mặc âu phục đen, từ kệ sách cao cao lấy ra một văn kiện đặt lên bàn. Y đeo kính viền bạc, đôi mắt sâu thẳm trông thật thông minh và tự tin.
Thệ Thần nhìn bầu trời mù mịt ngoài cửa sổ, lộ ra ý cười sâu xa: “Hôm nay…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568563/quyen-2-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.