Rét đậm vừa qua đi không lâu, liền đó là mùa xuân đến. Huyền quốc thái tử Huyền Vân Dạ, Vân Nguyệt công chúa mới vừa cử hành xong lễ mừng năm tuổi, cả nước trên dưới đều vui mừng. Trên đường cái Huyền Diệu treo đèn kết hoa, ngựa xe như nước. Thỉnh thoảng có vài đứa trẻ tụm năm tụm ba cầm ***g đèn đuổi nhau, rất náo nhiệt. Vào đêm, Vân Hi các. Đã quá giờ lên đèn, tầng tầng hành lang uốn khúc quanh hồ được tô điểm bằng đèn ***g hoa lệ, xa xa trông như sao trời sa xuống mặt đất, mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Cuối hành lang là phòng ngủ của Các chủ, tao nhã mà hoa lệ. Xa hơn một chút, là mấy viện lạc của các vị “chủ nhân” khác. Thanh ảnh cao ráo lặng yên đến gần cánh cửa *** xảo, bước chân nhẹ nhàng không hề tạo ra một tiếng động. Sương Vu nhìn thấy người đến, vừa mới nghênh đón, đã thấy y mỉm cười khoát tay chặn lại, lập tức hiểu chuyện thức thời lui xuống, thuận tiện cho lui trạm gác ngầm bốn phía. Gió nhẹ lập tức thổi vào, màn trướng xanh nhạt lất phất bay giữa không trung, hư huyễn như mộng. Cửa khẽ đóng lại, màn che lại nhẹ nhàng rũ xuống. Giữa phòng rộng rãi ấm áp là giường ngọc phi thường lớn. Trên giường trải thảm lông, mềm mại dễ chịu. Những ngày mùa đông, trên sàn nhà cả phòng đều trải thảm lông cáo, đi chân trần cũng không cảm thấy lạnh. Thệ Thần cởi giày, nín thở rón rén đến gần, mơ hồ có thể cảm giác được hơi thở đều đặn của người đang ngủ say trên giường. Cảm thấy an tâm không giải thích được. Lưu Vân nằm nghiêng trên giường, tóc đen dài cởi ra, xõa tung, một nửa che trên mặt, ánh đèn yếu ớt chiếu rọi lên nửa kia khuôn mặt, anh tuấn kinh người. Chăn tuột xuống một nửa, áo ngủ rộng hơi mở ra, mơ hồ có thể thấy ***g ngực *** tế, xương quai xanh quyến rũ. Thệ Thần mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn kĩ từng chút một, ánh mắt nóng rực, nhưng mặt không đỏ không thở gấp, cũng không động thanh sắc, không biết là đang nghĩ gì. Lát sau mới nhẹ nhàng vén tóc đen bên má Lưu Vân, cúi đầu hôn lên môi hắn. Người vốn đang say ngủ bỗng nhiên hé miệng, mút lấy bờ môi y. Ngón tay khớp xương rõ ràng chẳng biết lúc nào đã mở thắt lưng Thệ Thần, ngoại sam màu thiên thanh trượt xuống, bởi vì hừng hực ám muội mà sinh ra một tầng mồ hôi mỏng thấm ướt tiết y, dính sát vào người, lại bị đôi tay nọ từng lớp mở ra, lộ ra bờ vai gầy gò mà cân đối. Lưu Vân đẩy đầu tóc dài của y, bàn tay nóng bỏng dọc theo lưng chầm chậm vuốt ve trêu chọc, từ từ trượt xuống. Việc này đối với *** đang sôi sục dâng trào mà nói, tựa như châm dầu vào lửa, càng ôn tồn lại càng khó chịu. Thệ Thần chống ở hai bên Lưu Vân, hổn hển thở dốc, đã thấy hắn mỉm cười, đôi mắt sáng như sao đêm, đâu có vẻ mơ màng ngái ngủ? “Ngươi… tỉnh từ lúc nào?” Cổ họng khô khốc khiến tiếng nói của y hơi khàn khàn. “Hửm?… Lúc ngươi vào cửa.” Lưu Vân cười tà, tiến đến gần cắn môi y, thân thể vừa tách ra lại chặt chẽ quấn lấy, tỉ mỉ hôn xuống, chặt chẽ kề cận, không khí cũng dần nóng lên. Lúc ngón tay Lưu Vân luồn vào bên trong quần, Thệ Thần hơi run lên. Trong ngoài vuốt ve, bắt đầu làm càn. Hắn cười khẽ: “Vừa nãy ở chỗ đó đứng lâu như vậy làm cái gì?” Thệ Thần cũng cười: “Nhìn ngươi.” “Ha ha, ta có cái gì hay mà nhìn?” Hơi thở nóng bỏng của Lưu Vân phả ra trên mặt, trên chóp mũi, vừa nóng vừa nhột. Thệ Thần khẽ mỉm cười, nâng cằm hắn, ấn môi mình lên, dường như trả đũa màn trêu chọc lúc nãy, như chuồn chuồn lướt nước trêu chọc lướt qua đuôi mày, dọc theo hầu kết khẽ động, một đường hạ xuống. Áo ngủ Lưu Vân buông lỏng mở ra, ***g ngực màu mật mạnh mẽ chập trùng, thấm đầy mồ hôi. “Ngươi đó, học xấu rồi…” Lưu Vân bóp mông y một cái, mạnh mẽ vươn người, đem y đặt lên giường mềm mại, mạnh mẽ hôn. Đầu lưỡi tập kích vào trong miệng, như mưa giông gió bão mà cướp đoạt. ” Vân a ——” Thệ Thần chỉ cảm thấy một trận choáng váng, trong miệng dây dưa khát vọng đến nghẹt thở, như cướp lấy dưỡng khí của nhau. Không biết qua bao lâu, Lưu Vân mới buông y ra, còn chưa kịp thở một hơi, ngón tay hắn đã lần tới nơi tư mật nhất giữa hai chân, tỉ mỉ cầm lấy vuốt ve. “Vân... Nhẹ một chút...” Rất lâu chưa được người kia chạm đến, cảm giác tê dại đến cực hạn từ dưới thân truyền thẳng đến da đầu, Thệ Thần khàn giọng, khép hai mắt lại, ngẩng cổ lên, người đổ ra một tầng mồ hôi mỏng. Bàn tay khẽ giãy dụa, màn trướng xanh nhạt rơi xuống che đi tiếng thở dốc kịch liệt càng ngày càng trở nên ám muội, kiều diễm hơn. Một ngón tay lại luồn vào, dò dẫm bên trong khơi dậy run rẩy câu hồn. Mười ngón tay Thệ Thần chặt chẽ giữ lấy đầu vai Lưu Vân, không biết là muốn đẩy ra xa hay là muốn kéo gần lại. “Rời đi lâu như vậy, có nhớ ta không?” Lưu Vân cúi người khẽ cắn vành tai y, thanh âm khàn khàn mang theo *** nồng đậm. Thệ Thần trầm thấp nở nụ cười, ánh mắt mơ màng đột nhiên sáng ngời, “Muốn… A….” Âm cuối đột nhiên bị cuốn vào trong miệng, Lưu Vân một nhịp vọt vào thân thể y, lối vào chặt chẽ, nhiệt độ nóng bỏng tiêu hồn, mang theo quyến rũ vô hạn, thu hút đến tận sâu trong linh hồn… “Ưm.... Vân... Chậm một chút...” Vài thanh âm vụn vỡ theo tiếng thở hổn hển thoát ra, giữa tình triều như thác lũ, y cơ hồ không cách nào duy trì được tỉnh táo. “Thần... Quá chặt...” Lưu Vân buồn cười liếm liếm môi y, một đôi mắt phượng chăm chú nhìn Thệ Thần. Đã hoàn toàn rơi vào ***, y vứt bỏ hết vẻ nho nhã lịch sự thường ngày, con ngươi thâm thúy lấp lánh lưu quang mê người, hai chân vòng qua eo Lưu Vân, như hắc báo phục xuống khiến người không nhịn được chinh phục, mạnh mẽ đưa hắn tiến vào bên trong thân thể. Gió đêm thổi qua đèn, lung linh mà mờ ảo. Màn khẽ lay động, ánh trăng yên tĩnh xuyên qua, chiếu xuống giường ngọc ngổn ngang. Bản tay nóng bỏng dao động trên đùi, Thệ Thần nửa khép hai mắt, cảm thụ rõ ràng Lưu Vân từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ va chạm, bên tai tràn đầy lời nhỏ nhẹ nỉ non âu yếm, dường như thời gian đã dừng lại vào lúc này… “Thần…?” Lưu Vân vùi đầu vào cổ y, hôn xuống. Thệ Thần miễn cưỡng đáp một tiếng. “Thế nào?” “Cái gì thế nào?” Y hơi hé mắt, con ngươi đen nhánh ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Lưu Vân khẽ cười: “Thoải mái không?” “….” Thệ Thần cong cong khóe miệng, nghiêng mặt sang bên chạm khẽ chóp mũi của hắn, “Không thoải mái…” Lưu Vân khiêu mi, cố ý đẩy đẩy vào, lại gây ra một trận run rẩy. “Như vậy thì sao?” “A…” Thệ Thần nheo mắt cười, khẽ thốt ra hai chữ: “…Tiêu hồn…” “Ha ha…. Lại tới một lần nữa…” “Ách.....” Màn trướng tơ lụa buông rũ, trong không khí hình như có chút hương vị ngọt ngào. “Sâu một chút…” “…Chỗ này?” “…A…” Lưu Vân mạnh mẽ rồi lại nhẹ nhàng, bá đạo rồi lại ôn nhu… Thệ Thần thanh âm trầm thấp ôn hòa, khiến người rung động… Ngoài cửa sổ, bóng đêm mịt mờ, vầng trăng bạc nhô lên đến giữa trời, lại từ từ lặn xuống. Trong yên tĩnh, phảng phất nghe được thanh âm của hạnh phúc. Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cánh hoa, chiếu vào hành lang uốn khúc, khẽ phủ lên hai bóng người lén lén lút lút. Ngồi xổm bên dưới bệ cửa sổ là một thiếu niên tuấn lãng, trên người mặc trường sam màu đen, vóc người cao gầy đĩnh đạc, rõ ràng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt lại mang theo nét cười thâm trầm sâu sắc, khiến người đoán không ra, nói không rõ. Bên cạnh cậu là một nữ hài tử cùng tuổi, người mặc một bộ váy áo hồng nhạt, đang dè dặt chồm lên bệ cửa sổ. Một đôi mắt to linh động, hướng vào bên trong nhìn xung quanh. Thiếu niên buồn cười liếc nhìn nàng một cái, thấp giọng: “Sáng sớm đã kéo ta qua đây nhìn trộm rồi?” “Đi,” nữ hài kéo kéo cậu, “Ta chỉ là nghe nói Thệ đại ca trở về, đến xem hắn mà thôi, không được sao?” “Được, được... Có điều, ngươi không phải thích Lưu Tiêu đại ca sao?” A Thất gật đầu, đuôi mắt lại lộ ra một mạt ý tứ sâu xa làm cho nữ hài đột nhiên đỏ mặt. “Ta...” “Hoài Tụ, A Thất? Các ngươi trốn ở chỗ này làm gì?” Cửa lớn sơn đỏ bất thình lình mở ra, nam tử trước mắt tóc đen thanh sam, giọng nói ôn hòa còn lưu lại một tia uể oải. “Thệ…Thệ đại ca… Chúng ta…” Vũ Hoài Tụ ngây người một lúc, liên tục nháy mắt với A Thất. A Thất cười nói: “Chúng ta… Là tới báo cho sư phụ, Liễm đại ca trở về.” “Hả? Nhanh như vậy đã đến?” Thanh âm trầm thấp lười nhác từ trong phòng vang lên, Lưu Vân thay xong ngoại bào, trực tiếp bước ra cửa phòng. “Lưu Vân, ta với ngươi cùng đi đi.” Hai người nhìn nhau cười, thong thả bước ra ngoài hành lang. Vũ Hoài Tụ tròn mắt, kinh ngạc nhìn thiếu niên: “Sao ngươi biết?” A Thất khẽ mỉm cười, nhún vai: “Biết đâu được.” ” Cái gì? Ngươi ——” hai chữ cuối cùng, “lừa đảo”, cuối cùng cũng không dám thốt ra. Nhắc tới cũng đúng dịp, lúc hai người ra đến phòng khách, Liễm Hàn lại thật sự trở về. Thoáng cái, đã đến ba mươi tết, từ trên xuống dưới bận bịu chuẩn bị mừng năm mới, rất náo nhiệt. Mộ Dung, Lưu Tiêu trước sau đều trở lại Vân Hi các. Huyền Dục cũng lén lút trốn từ yến tiệc trong cung, quăng cục diện hỗn loạn lại cho Lăng Thương Tố, còn thuận tiện đem về một vò rượu ngon trăm năm. Bên trong đại sảnh, một đoàn nam nhân ăn bữa cơm đoàn viên cũng đã bắt đầu cạn chén. Đừng thấy Liễm Hàn mấy năm qua trầm ổn hơn nhiều, vừa dính vào rượu là lại như cũ, một giọt liền say. Lưu Tiêu xưa nay không thích uống rượu, chỉ uống hai ngụm tượng trưng, liền tránh ra ngoài cuộc. Còn lại Lưu Vân, Thệ Thần, Mộ Dung cùng Huyền Dục bốn người, chủ đề cạn ly từ phong hoa tuyết nguyệt, thi từ phong nhã, cuối cùng, một cách khó hiểu, lại chuyển đến vấn đề Lưu Vân đêm nay sẽ ngủ ở chỗ nào…. Lưu Vân dở khóc dở cười. Ừ… Ngẫm lại, đây thật sự là cả một vấn đề…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]