Tiếng hét là từ hậu viện truyền đến. Đó là thanh âm cao vút của một nữ tử, mà viện tử này là mấy người bọn họ bao trọn, chỉ có một nữ tử duy nhất —— Tiêu Tương cô nương.
Hai người khinh công cực giỏi, trong nháy mắt đã chạy tới hậu viện, đã thấy Tiêu Tương ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ thút thít, trong miệng, tiếng khóc lóc đứt quãng.
Lưu Vân đỡ lấy nàng, nhíu mày hỏi: “Tiêu cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tương túm thật chặt Lưu Vân, khóc ròng nói: “Rất…rất đáng sợ… Giết người... Sát nhân... Người mặc áo đen kia.... Ô ô...”
Hai người cả kinh, nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy dưới bóng cây tối đen là bốn thi thể la liệt, máu tươi chưa đông lại hiển nhiên là vừa chết không lâu. Liễm Hàn ánh mắt lóe lên, điểm mũi chân, lao mình đuổi theo.
“Con gái! Con gái! Con có sao không!” Tiêu lão cha nghe thấy tiếng động vội vã chạy đến, hẳn là vừa đi ngủ, quần áo cũng không buộc chặt.
Huyền Dục khoác một kiện áo đơn đi ra, thấy người trong lòng Lưu Vân nước mắt ngắn dài, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?” Quay đầu hướng Lưu Vân châm chọc nói, “Chắc không phải ngươi khi dễ người ta đâu nhỉ, hừ, đến giờ còn không nỡ buông tay…”
Lưu Vân nhếch môi, đem Tiêu Tương trong lòng giao cho Tiêu phụ, nhíu mày nhìn y: “Còn có tâm tư nói mát, ngươi xem, chỗ kia…” Ngừng lại một chút, lại nói: “Hôm nay rất lạnh, sao lại chỉ khoác một cái áo đã ra đây rồi…”
Huyền Dục nhíu mày, nhìn mấy cái xác chết không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568538/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.