Trên mái điện, phi long chạm khắc sống động tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng được ánh trăng bao phủ tỏa ra ánh sáng trắng bạc, cao cao tại thượng, lại lãnh nhiên vô tình.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, để lão nô hầu hạ ngài nghỉ ngơi.” Phúc tổng quản cung kính nhìn người trên long ỷ, nam tử có phong độ cùng khí phách của người trị vì thiên hạ, thân thể khoác hoàng kim long bào có vẻ hơi gầy, tuy rằng tuổi ngoài bốn mươi, nhưng duệ khí tuấn nhã vẫn không vì năm tháng mà vơi đi, khuôn mặt hơi tái đi, dưới cặp mày kiếm là đôi long mục đen thẳm sắc bén khó gặp.
“Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi.” Thanh âm trầm thấp lộ ra một chút uể oải.
“Nhưng…”
“Không nghe thấy à?” Huyền Dực nhướng mắt, liếc nhìn y.
Phúc Điền nhất thời im bặt, dè dặt lui xuống. Vừa đóng cửa, dường như nghe thấy có tiếng ho khan rất nhỏ vọng đến.
Phúc tổng quản than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Hầu hạ chủ tử cả đời, đến bây giờ đối mặt với long mục thâm sâu khiếp người, vẫn cứ không tự chủ mà thần phục… Ôi, ai biết được một nam nhân vẻ ngoài ôn hòa nho nhã, vậy mà tâm tính cùng thủ đoạn lại…
Huyền Dực nhẹ nhàng buông bút, long mâu thâm trầm như có như không lướt qua bình phong lạc mai thật lớn trước điện, tằng hắng một tiếng, thản nhiên nói: “Các hạ đêm khuya thăm viếng, hà tất phải trốn trốn tránh tránh?”
Trong bóng tối, dáng người thon dài chậm rãi bước ra, ánh trăng như lụa chiếu rọi, nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568520/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.