“Tiêu… Ngươi đang câu dẫn ta sao?” Âm thanh trầm thấp khàn khàn lộ ra tình ái nồng đậm, tay Lưu Vân đặt phía dưới thắt lưng Lưu Tiêu mạnh mẽ siết chặt lại, xoa xoa cái mông tròn lẳng, rồi đặt lên tiểu phúc chính mình. Tại giờ khắc này, nội tâm như sóng lớn trào dâng, chôn vùi tất cả lý trí…
Hỏa diễm nóng rực phút chốc bùng lên, Lưu Vân nâng khuôn mặt Lưu Tiêu, hạ xuống một trận mưa hôn. Trong sơn động vắng vẻ mờ tối, thoáng chốc chỉ còn lại tiếng thở gấp hổn hển.
Lưu Vân hơi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt Lưu Tiêu, từ mũi, rồi lại xuống môi, hầu kết khẽ động, âm thanh trầm thấp buông ra, như biểu lộ điều gì đó, lại như chôn giấu điều gì.
“Tiêu… Ngươi trách ta sao?”
Lưu Tiêu giật mình, ngơ ngẩn một chút, khóe miệng nở một nụ cười khổ, cánh tay ôm chặt hai vai Lưu Vân, vùi mặt vào cổ hắn, giọng buồn bã: “Nói không trách là nói dối, nhưng ta có thể làm gì khác? Hắn… Từ nhỏ đã chịu khổ rất nhiều… Bây giờ lại… So với hắn, ta may mắn hơn rất nhiều, huống hồ, hắn dù sao cũng là anh em ruột thịt của ta…”
Hơi thở ấm áp phả vào bờ vai Lưu Vân, đôi môi khẽ đóng mở vô ý miết vào da thịt hắn. Nơi tiểu phúc chặt chẽ tương liên hình như có một luồng nhiệt lưu nóng hổi truyền đến.
“Tiêu… xin lỗi…” Lưu Vân nhẹ hôn lên cổ y, ngón tay luồn vào kiện y phục còn lại, khẽ khàng vuốt ve thắt lưng, xúc cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568519/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.