“Được thôi.” Lưu Vân mỉm cười, sảng khoái đồng ý. Y đã không muốn lộ thân phận, ta cứ làm như không biết, bất kể mục đích của y là gì, cơ hội hiếm có thế này, chẳng có thân phận tôn ti, không có khác biệt lập trường, thống thống khoái khoái chạy một lần đi.
“Vậy lấy cây bạch quả trên gò núi đó làm mục tiêu, ai chạm vào cây ấy trước coi như thắng.” Cẩm y nam tử chỉ tay ngón tay về phía trước, mơ hồ có thể thấy được một cái cây xum xuê lẻ loi đứng thẳng. Con Thanh Thông mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, run run, bước vài bước, ngạo nghễ đứng cạnh Tiểu Ban.
“Một lời đã định.” Lưu Vân ghìm ghìm dây cương, vuốt vuốt bờm Tiểu Ban, cười nói, “Tiểu Ban à Tiểu Ban, phải cho chủ nhân ngươi chút mặt mũi nha.”
“Ha ha, Mặc Ngọc này của Vân huynh có cái tên thật là đặc biệt nha.” Cẩm y nam tử khẽ cười khúc khích.
Lưu Vân chỉ cười không nói, bên dưới, Tiểu Ban không kiên nhẫn hí vang một tiếng lấy làm bất mãn. “Bắt đầu đi–”
Lời còn chưa dứt, Mặc Ngọc và Thanh Thông đồng thời xuất phát. Dưới ánh trăng thanh lãnh, hai bóng đen thuận gió rong ruổi, nhất thời chạy song song, khó phân trước sau.
Lẽ ra, nếu chỉ lấy phẩm chất ngựa mà nói, Mặc Ngọc chính là mã trung chi quan, vô luận tốc độ hay linh tính, đều không gì sánh nổi. Thanh Thông tuy cũng là cực phẩm hiếm có, song so với Mặc Ngọc, lại cũng hơi kém một bậc. Nhưng lúc này, Mặc Ngọc của Lưu Vân mới số chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568500/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.