Hang núi sâu giữa mùa hè thật là chốn thích hợp để nghỉ mát, Đạo Chích lui vào góc giường, Bạch thiếu gia ngồi bên cạnh hắn, dùng áo khoác da cừu màu xanh nhạt bao lấy thân thể.
” Ngươi bao giờ thì đi ——”
Bạch thiếu gia thờ ơ liếc mắt hắn một cái, rồi lại tiếp tục ngây người ra nhìn ánh nến.
” Này này.”
Không cam tân liền lấy chân đạp vào vai đối phương, Bạch thiếu gia cũng chỉ là theo nhịp đạp đó lay lay người, vẫn như cũ không để ý tới hắn.
” Ta nói với ngươi đấy con điểu điên này ——”
Giơ chân đá qua một cước, Bạch Phượng thuận thế né ra, đáng tiếc bị Đạo Chích nhất thời không chú ý dẫm vào áo khoác, khiến cho cơ thể Bạch Phượng không thể không lại ( bị ép) lộ ra toàn bộ.
—— Không thể rớt máu mũi không thể rớt máu mũi, Đạo Chích kiên trì giữ không cho máu mũi chảy ( Trở lại chương đầu đếm ngược mười một đoạn... ta thực sự không hề đùa các ngươi nha...)
” Đạo Chích, ngươi rất không ngoan nha”
” Ta, ta, ta đâu có không ngoan. ngươi ngươi ngươi mau mặc y phục tử tế vào.”
” Mặc vào rồi còn không phải lại bị ngươi cởi ra?”
......
Đạo Chích tự biết công phu đấu võ mồm của mình nói không lại hắn, liền quay ngoắt đầu xoay người bày ra vẻ mặt uể oải ngồi ở đầu giường, trong đầu đã đem Bạch Phượng ra mắng chửi từ đầu đến chân.
Đột nhiên một làn hương thơm mát vây đến, Đạo Chích có chút bất ngờ, ngơ ngác mà nhìn một đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-phi-khu-biet-lai-vo-dang/649084/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.