Qua một hồi thoả hiệp, Bạch Phượng sắc mặt thoải mái đứng ở đầu Tiểu Bạch bay trên trời, dưới đất Đạo Chích co chân chạy như bay để chỉ đường cho y. Bạch Phượng cúi đầu nhìn dáng người chạy sắp thành một đường lửa dưới mặt đất, không khỏi mỉm cười:
” Đã nhiều tuổi vậy rồi... sao mà vẫn cứ như hài tử.”
” Phong hàn điểu ngươi mới giống hài tử!”- Đạo Chích bỗng nhiên dừng lại, hai tay chống hông vênh váo tự đắc nhìn y.
” Thính lực tốt vậy sao?”
” Không thì sao có thể gọi là đạo chích? Hừ hừ.”- Hàng mi mảnh dài nheo lại, Đạo Chích hừ một tiếng xoay người đổi hướng...
“ Rồi... Qua khỏi vách vúi kia là có thể rời đi. Ngươi đi mau.”
” Tiểu Bạch không thể bay cao như vậy...”
” Ta kháo!”
Đạo Chích tiểu bằng hữu của chúng ta tuy rằng chân rất nhanh, nhưng mà cái đầu thì lại chẳng được nhanh như thế...
Thường xuyên qua lại, Bạch Phượng tìm hiểu tính tình của hắn, cũng có thể đem hắn đùa giỡn quay tới quay lui, Đạo Chích cứ như vậy nhặt củi bắt gà, ngoan ngoãn ngồi nổi lửa nướng gà rừng.
Phong hàn điểu chết tiệt tuy là tính tình xấu, được cái nhìn rất vừa mắt nha... Thế nhưng Đạo Chích không biết, rất nhiều năm về sau có một vị lão gia gia tên Mã Khắc Tư* sẽ nói một câu thế này, nếu hắn nghe được nhất định sẽ giơ cả hai tay hai chân lên mà tán thưởng, Mã Khắc Tư gia gia nói: vật chất luôn vận động, mâu thuẫn tồn tại vĩnh hằng.
Phải, trọng điểm ở chỗ: ” Mâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-phi-khu-biet-lai-vo-dang/649083/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.