Chương trước
Chương sau
Phòng khách Bạch gia không khác vũ trường quán bar là bao, chai lọ ly cốc rơi rụng trên sàn, quần áo bừa bãi lộn xộn, một đám thanh niên nửa nằm nửa ngồi xỉn quắc, mùi rượu nồng nặc, không khí có mùi vị tanh nồng, không biết là thằng nào uế một bãi.

[Quào! Quần ma loạn vũ!]

[Sau khi bay lắc quá đà và cái kết.]

[Bạch Nhược đâu? Lâu rồi chưa gặp ẻm.]

[Giờ báo công an còn kịp.]

Bạch Tiểu Nhung không thấy Bạch Nhược đâu, cậu nhíu mày nhìn quanh, lên lầu.

Đồ đạc quan trọng cậu đều dọn lên núi cả rồi, căn phòng đã lâu không ai ở bám bụi cũng là bình thường. Một khi Bạch Nhược đã chiếm nhà, không có khả năng cậu ta còn giữ lại nguyên vẹn phòng cậu và phòng bà chị.

Khi đi ngang qua phòng bà chị, cậu nghe tiếng nói chuyện, cậu ngừng lại bước chân, ghé vào cửa nghe lén, Thuần Vu Yến cũng học theo.

Bên trong, Bạch Nhược trần truồng tựa vào lồng ngực người đàn ông bên cạnh, vươn tay ôm: “Anh Cửu, hàng hóa đã chuẩn bị hết chưa ạ?”

Nạp Lan Cửu rít điếu thuốc, giọng khàn khàn gợi cảm: “Chỉ cần em ra tay nữa thôi, đủ cho chúng ta sống sót tới già.”

Bạch Nhược ngại ngùng: “Anh yên tâm đi, em có không gian, có thể lo cơm anh cả đời.”



Nạp Lan Cửu cười cười: “Vậy thì nhờ em.”

Bạch Tiểu Nhung dựng lông lên, Nạp Lan Cửu? Bạch Nhược bò được lên giường nam chính hồi nào vậy? Còn là cánh tay trái của nữ chính nữa.

Cậu không kinh ngạc, đã biết Bạch Nhược là người xuyên không, chuyện cậu ta biết tình tiết của truyện, vớt lấy bàn tay vàng trước nữ chính cũng là điều bình thường.

Trong truyện, Bạch Tuyết Vi vô tình nhỏ máu vào chuỗi vòng tay bằng ngọc, không gian xuất hiện, giúp cô chứa đầy vật tư. Bạch Nhược biết, sẽ không bỏ qua.

Hành động nhanh thật, có Nạp Lan Cửu, Âu Dương Hoằng bảo kê, giờ cậu muốn đập cậu ta một trận e là phải dè chừng.

Thuần Vu Yến làm thủ thế im lặng, rón rén dắt tay Bạch Tiểu Nhung đi ra khỏi Bạch gia. Đi ngang qua Âu Dương Hoằng, đạp gã một chân.

Ngồi trên xe taxi, Bạch Tiểu Nhung mới thư thả chút: “Để em báo án cái.”

Chỉ là một cái biệt thự trong vô số cái biệt thự nhà họ Bạch, cậu không tiếc, nhưng Bạch Nhược làm cậu ức chế quá. Dùng giường ngủ của bà chị để lăn giường với đàn ông, cậu ta thiếu đánh thật.

Thuần Vu Yến bật cười: “Anh đã báo rồi, 5 phút nữa là hốt gọn cả ổ.” Ở chung lâu rồi, hắn hiểu cậu sẽ làm gì nên làm giùm.

Bạch Tiểu Nhung cho hắn một like, xem một chút bản tin thời sự buổi trưa. Thuần Vu Yến đưa qua bả vai cho cậu tựa vào, bản thân hắn cũng bận rộn di dời tài sản, đổi thành mặt hàng có thể dùng. Chuyện cậu chưa tính tới, hắn chuẩn bị luôn.



“Dạo này trời hơi nóng nhỉ?” Gã tài xế lái xe, luôn miệng lẩm bẩm, dù mặc áp ngắn tay vẫn đổ mồi hôi đầy đầu.

Bạch Tiểu Nhung chú ý tới bàn tay thâm đen của ông ta, nhíu mày: “Chú ơi, cho tụi cháu xuống xe ở đây ạ.” Ông ta chắc chắn là bị lây nhiễm trước ở đâu rồi. Chu trình tiến hóa diễn ra nhanh hơn không hợp lý, xác xuất biến thành zombie cao.

Tài xế đầu óc mơ hồ nghe không rõ, cậu phải lặp lại vài lần gã ta mới nghe hiểu, dừng xe.

Bạch Tiểu Nhung kéo tay Thuần Vu Yến ra khỏi xe, để tiền mặt ở ghế sau. Tài xế cũng không lấy, lái xe đi khuất, hành động chậm chạp, trí óc suy thoái.

[…Ông chú bị gì vậy? Bị kí sinh não à?]

[Tôi thấy giống bị vi rút truyền nhiễm hơn.]

[Vậy chẳng phải 2 người bọn Nhung cũng gặp nguy hiểm sao?]

[Bên đó bất ổn ghê.]

Cậu không thể vô cớ giết người ta, ông ta vẫn còn là con người, cũng không thể giúp gì được, chỉ phải xem tạo hóa của chú ta.

Thuần Vu Yến trở tay nắm chặt tay cậu: “Người đó…?” Hắn cũng sẽ như vậy sao?

Vậy phải tỏ tình lẹ lẹ thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.