Edit: Manh
Phùng Trọng Lương nhìn Tư Văn: “Cậu định giết tôi à?”
Tư Văn cũng nhìn ông ta, không ai bỏ qua đôi mắt ẩn chứa biết bao điều của đối phương. Nếu ở đây có người ngoài cuộc thì nhất định người đó sẽ nhận ra: Tư Văn và Phùng Trọng Lương chỉ có thể đứng ở hai phe đối lập, vĩnh viễn không chung đường.
Phùng Trọng Lương rất muốn hàn huyên với Tư Văn, có điều họng súng đương dí sát đầu không cho phép. Song ông cũng không định xin tha, ông biết Tư Văn sẽ không động đến mình. Nếu hôm nay ông không bước ra khỏi đây thì sau này bất kể Tư Văn đi đến nơi nào, hắn cũng sẽ bị trăm khẩu súng bắn thành cái sàng.
Không để người khác nắm được thóp mình, đó là điều Tư Văn lấy làm kiêu ngạo. Tựa như việc Phùng Trọng Lương thừa biết thân phận ông chủ của Dược phẩm Đông Thăng là giả, nhưng ông không thể nói vậy, bởi vì ông không có chứng cứ.
Phùng Trọng Lương nói thẳng: “Tôi cứ tưởng chỉ cần tôi không nghĩ ngợi gì thì sẽ không biết cậu vẫn còn sống. Mấy năm nay tôi cũng chẳng nhớ gì đến cậu thật. Nhưng cậu không chịu, mà cứ thách thức tôi, ép tôi phải nhớ lại.”
Tư Văn hạ súng xuống, không hé môi nửa câu.
Phùng Trọng Lương nhìn xoáy vào hắn: “Tư Văn, cậu gan quá đấy!”
#
Tư Văn không phải người Kỳ Châu mà là người Thượng Miên. Năm chín tuổi, hắn trắc nghiệm IQ đạt kết quả 164, mười sáu tuổi tốt nghiệp Đại học Hàng không Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465670/chuong-36.html