Edit | Beta: Manh & MDL
“Cô yêu anh ta à?”
Chu Yên dừng lại trong chốc lát, sau đó hỏi ngược Vi Lễ An: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”
Hôm ấy họ đi hãng hàng không Qatar, chuyến bay kéo dài mười một tiếng, thời gian Tư Văn chọn rất xấu hổ: trong khoang thương gia chỉ có hai người họ, đằng sau là khoang phổ thông đặc biệt, tất cả hành khách đang ngủ mê mệt. Tư Văn kéo kín rèm, bế Chu Yên lên bàn ân ái đến khi cô bủn rủn tay chân, mềm như bún trong lòng hắn.
Vi Lễ An rút ví ra, vơ hết tiền đặt lên bàn.
Nhất là khi “tuốt súng” cho hắn.
Thấy Chu Yên lại ngẩn người, Tư Văn đâm khó chịu, kéo tay cô ra ngoài. Hắn bước quá nhanh, Chu Yên lại đang không chú ý, vừa đến thang máy thì bị trẹo chân, chẳng mấy chốc mắt cá chân sưng vù lên.
Chu Yên cười: “Đồng chí cảnh sát à, anh là cảnh sát nhân dân, không phải cậu ấm hay thân hào, làm như thế không phù hợp đâu.”
Chu Yên hít hà hai hơi, nhảy lò cò mấy cái như chuột túi. Tư Văn cúi đầu nhìn chân cô, thấy tình trạng không ổn lắm, lập tức bế cô lên.
Vi Lễ An cũng cười, một nụ cười gượng gạo: “Hình tượng rất dễ bị ép vào khuôn mẫu, đó là một trong những nỗi khổ của người làm nghề cảnh sát. Làm sao cô biết sau khi cởi bộ đồng phục này ra rồi, liệu tôi có khác người bình thường không?”
Chu Yên đằng trước còn đang mải giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465666/chuong-32.html