Edit | Beta: Manh & MDL
Tư Văn nhìn xuống Chu Yên: “Dậy.”
Chu Yên đứng lên, đang định hút nốt điếu thuốc thì Tư Văn kéo tay cô, rít mất hơi cuối. Cô quẳng đầu lọc đi, ngước nhìn hắn.
Tư Văn rất cao, nhỉnh hơn cô hẳn mười mấy xen-ti-mét, mỗi khi nhìn hắn, cô luôn phải ngẩng đầu. Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn đăm đăm đến khi hắn phải nhíu mày, lùi về né tránh ánh mắt của cô mới thôi.
Chu Yên cảm thấy buồn cười, hắn đang ngượng ngùng đấy ư? Dưới lớp âu phục ấy, có tấc da thịt nào mà cô chưa từng thấy, chưa từng liếm đâu? Trước kia cô xấu hổ ngại ngần, hắn vẫn ép cô làm bằng được.
Hóa ra gã đàn ông nào cũng tưởng mình kéo quần lên là thành quân tử ư? Cô nghĩ mà không khỏi bật cười.
Nụ cười đập vào mắt Tư Văn, hắn duỗi tay ôm eo Chu Yên, kéo cô vào lòng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chu Yên ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, nó như thuốc mê nhiễu loạn lý trí cô: “Nghĩ anh đấy.” Hai mắt cô mơ màng, như say như si. Có lẽ cô say thật, nên mới thấy đôi mày lưỡi mác của Tư Văn hiện lên nét dịu dàng.
“Cô uống thuốc à?”
Chu Yên lắc đầu: “Đâu có, chẳng phải anh bảo tôi đừng uống còn gì?”
Tư Văn chạm vào môi cô, đầy đặn, mềm mềm, khiến hơi thở của hắn trở nên nóng rực: “Cô nghe lời cơ à?”
Câu hỏi mới hài hước làm sao: “Bốn năm nuôi tôi, đã bao giờ anh thấy tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465661/chuong-27.html