Edit | Beta: Manh & MDL
Chu Yên không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Tai cô chảy máu vì rách màng nhĩ và gãy xương con, vùng cổ thì ứ bầm từ cái siết của Tư Văn, nhưng với cơ thể chưa bao giờ vẹn nguyên của cô, những tổn thương ấy chỉ là chuyện nhỏ.
Hôm sau, cô tỉnh lại trên giường trong căn hộ của Tư Văn. Có tiếng động vọng vào từ bên ngoài, hẳn Tư Văn cũng đang ở nhà.
Cô quay lưng về phía cửa, không muốn đối mặt với hắn.
Nếu một ngày nào đó cô thật sự chết, cô nghĩ mình nhất định sẽ chết vì hèn. Nhớ lần đầu Tư Văn suýt làm cô mất mạng, cô đã từng thề, chỉ cần thêm một lần nữa thôi là cô sẽ rời khỏi hắn, dẫu có phải trả giá bằng mạng sống.
Nhưng bốn năm qua, đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu bận, vậy mà cô vẫn còn ở đây, bên cạnh hắn.
Bốn chữ “Một lần nữa thôi”, giờ chẳng khác gì một trò hề.
Cô thà viện cả trăm lý do cho bản thân, chứ nhất quyết không muốn dùng cái đầu thông minh để nghĩ vì sao mình lại làm thế.
Sợ. Cô đang sợ. Cô cho rằng, chỉ cần cô không nghĩ đến thì đó sẽ không phải là sự thật.
Tư Văn vào phòng, đặt di động bên gối rồi ra ngoài. Chu Yên biết nhưng không quay đầu, cô buộc mình phải nhắm mắt lại, thờ ơ với tất cả mọi thứ liên quan đến hắn. Dần dần, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Ở bên kia cánh cửa, Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465655/chuong-21.html