Hắn biết mình không yêu Chu Yên, hắn chỉ nghiện cô như cách hắn nghiện ma túy. Nhưng cũng chính vì thế, hắn không thể để cô thật sự trở thành ma túy của mình: nghiện rồi không cai được.Chu Tư Nguyên không hiểu nhưng không dám hỏi, chỉ ngồi run rẩy trong im lặng.
***
Hắn chậm chạp về phòng uống thuốc, sau đó sai người gọi cho Kẹo, bảo họ cho Chu Yên thôi làm tiếp viên, lên chức má mì.
Những tưởng sau cuộc điện thoại ấy hắn sẽ thấy dễ chịu hơn, nào ngờ cơn hoảng loạn chẳng những không thuyên giảm mà còn càng thêm nghiêm trọng. Hắn nghiến răng với lấy chìa khóa xe, lái tới khu chung cư Chu Yên ở.Edit | Beta: Manh & MDL
Đoàn người đang định đi thì cửa bỗng mở ra, Tư Văn bước vào. Hắn đảo mắt qua đám người tụ tập ở đại sảnh: “Nay không làm à?” Gương mặt lạnh lùng chẳng có vẻ gì là nghi vấn.
Tư Văn đã về nước từ hôm qua. Hắn vốn định gọi Chu Yên sang, nhưng có chuyện khác đang cần giải quyết, thế là lại bỏ di động xuống.
Bác sĩ kéo mí mắt Chu Tư Nguyên lên soi đèn, lần tay ra sau sờ lưng cậu, vừa mở khóa chai dịch truyền vừa hỏi: “Có tiền sử dị ứng gì không?”
Lúc xong việc đã là hơn hai giờ đêm, hắn đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, trong tâm trí bỗng xuất hiện bóng hình lả lướt của Chu Yên, cô đang gắng hòa cùng động tác thô bạo của người bên dưới, tiếng rên xé rách trời đêm.
Cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465649/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.