“Em không làm được đâu, anh để cho người khác đi.”
Trịnh Trí cắt ngang: “Thỉnh thoảng? Vụ đâm xe bên xưởng dược Đông Thăng bận trước, rồi ba đứa học sinh tiểu học ở trường thí điểm gây nhau nữa. Mới được mấy bữa?”
Chu Yên chỉ ra điểm phi lý: “Sao đang mở bệnh viện ở Hàn ngon lành mà lại nghỉ?”Edit | Beta: Manh & MDL
Chu Yên không hiểu từ đâu ra cái cơ sự thăng chức đột ngột này, có điều cô biết đồng ý sẽ chỉ khiến cuộc sống vốn đã phải lo sợ đủ điều của cô trở nên tồi tệ hơn. Mụ Hồng nhất định sẽ coi cô như kẻ thù, kẻ dưới trướng làm việc với mụ đã lâu, sang tay cô chưa chắc đã nghe lời, thể nào cũng sinh sự.
Tư Văn bảo chuyến đi lần này sẽ hơi lâu, chớp mắt đã ba tháng trôi qua, đất trời bước sang những ngày cuối hạ.
Chu Yên không đáp, cô đang tự hỏi lời này có ý gì.
Mặc đồ xong, cô ra ngoài: “Cô không có ý gì khác đấy chứ? Sao cứ nhè lúc tôi thay đồ là tới vậy.”
“Chưa bàn đến chuyện chúng tôi xưa nay không động chạm gì nhau, số lần tiếp xúc thì đếm trên đầu ngón tay, xin hỏi tôi có động cơ gì?”
Còn vì sao “vịt” dùng cho trai bao thì toi chưa rõ. Chắc do gà vịt hay đi với nhau?
***
Chỉ bằng hai chữ ấy, cô đã vỡ ra ngay.
Trong khoảng thời gian đó, hắn chẳng nhắn lấy một tin, được cái mỗi tháng vẫn gửi tiền đều đặn, không thì Chu Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465648/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.