Bàn bếp chỉ rộng chừng một mét, với Tư Văn cao ráo thì không thành vấn đề, còn Chu Yên bị hắn kéo qua suýt thì hụt chân, phải chống vội hai tay lên mặt bàn.Chỉnh trang xong xuôi, Tư Văn ra cửa, suốt quá trình chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.
Chu Yên thường thấy hắn thả lỏng hơn sau khi nốc thuốc, vậy nên mỗi lần cô đòi thuốc hắn đều cho là vì muốn cô cũng được thoải mái ư? Cuối cùng nhận thấy thuốc gây tác dụng phụ nghiêm trọng lên cô nên đâm áy náy, thành thử hôm nay mới lạ lùng như thế?
Hắn còn nói, thuốc có tác dụng phụ như tạo ra ảo giác mạnh liên tục, tuy không gây nghiện nhưng sẽ làm con người ta lệ thuộc vào nó. Hai tuần gần đây mây mưa tương đối mãnh liệt, cô mới đòi hắn thuốc… Có vẻ như cô đã dùng quá liều.Cô nhớ Tư Văn từng bảo, thuốc này có công dụng giảm đau hiệu quả, làm con người ta lâng lâng, đi mà như đang bay. Lần gần nhất uống thuốc là bởi Tư Văn chơi cô đổ máu, thấy cô đau ngất xỉu mấy lần, hắn liền đưa thuốc cho cô.Edit | Beta: Manh & MDL
Nỗi sợ nháy mắt bùng lên trong cô, đã bao năm tiếp rượu, đã bao lần bị sàm sỡ, nhưng chưa một lần nào khiến cô sợ đến tái mặt thế này.
Chu Yên chẳng hề hay biết, còn duỗi lưỡi liếm ngón tay, hễ thấy máu rỉ ra là lại đưa lưỡi liếm sạch. Cứ như vậy, Tư Văn bị khêu lại gần từ lúc nào, hắn vươn tay qua bàn bếp, giữ mặt cô rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465643/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.