Edit | Beta: Manh & MDL
Sự việc đi đến hồi ngã ngũ, thầy trưởng khoa, cô chủ nhiệm, và cả vị phụ huynh vừa la um rằng chồng mình sắp tới đây, ai nấy đều im thin thít.
Cảnh sát xuất hiện muộn màng, vừa khéo bắt kịp phần kết.
Lúc Chu Yên chạy đến phòng bao, mụ Hồng quắc mắt gườm cô, rồi quay đi cười tươi rói với khách: “Những em xinh tươi nhất Kẹo đều đã ở đây rồi, các anh muốn em nào ạ?”
Sau đó, hắn nhìn vết bạt tai kinh khủng trên mặt cô, dè dặt đưa tay đến, còn chưa chạm vào đã co ngón tay lại, cái dáng vẻ sợ làm cô đau trông như thật.
Hút hết điếu thuốc, Chu Yên cần phải đi: “Vậy thì anh hỏi nhầm người rồi.”
Vi Lễ An thấy Chu Yên thì nhướng mày, quay sang hỏi: “Là cô à?”
“Hút bao năm rồi?” Một giọng nói cất lên từ đằng sau.
Ai đó ở đằng sau bảo: “Má mì còn ở đây à? Sao? Chị cũng tiếp khách hả?”
Chu Yên thản nhiên nhìn lại anh ta: “Chào đồng chí cảnh sát.”
Chưa nói tới việc hôm nay Tư Văn sẽ về, chỉ riêng ánh mắt gã mập kia nhìn Chu Yên cũng đã đủ để khiến người ta hoảng hốt.
***
Vi Lễ An lia mắt sang tay trưởng khoa: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
***
Cô thôi không nhìn nữa, vô thức rờ rẫm túi, không lần thấy gói thuốc đâu thì chuyển sang sờ khóe miệng.
Lúc này trưởng khoa hối hận xanh ruột. Chuyện mà truyền ra thì thể nào cũng gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465642/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.