——Hạ Lan Hi cảm thấy mình đang mơ.
Sở dĩ y phán đoán như vậy, là vì y lại có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.
Trong mơ, y mặc bộ y phục màu hồng mà y yêu thích nhất, giữa bầy hoa rực rỡ tận hưởng ánh xuân, trong tay lơ đãng đùa nghịch một cọng cỏ đuôi chó.
Đây rõ ràng là một bức tranh đẹp đẽ không gì sánh bằng, nhưng tâm trạng y trong mơ lại dường như không tốt lắm.
——Là vì Tống Huyền Cơ không ở bên cạnh sao?
Trong tầm mắt, ngoài y ra, trong mơ chỉ có một thanh niên với khuôn mặt mơ hồ. Thanh niên im lặng, thân hình trong suốt như lưu ly, ánh mắt nhìn y tĩnh lặng như một hồ sâu.
Hạ Lan Hi thở dài: “Cứ làm như vậy đi. Khi cần thiết, xin hãy dốc toàn lực của toàn viện, dồn ta vào tuyệt cảnh.”
Thanh niên im lặng một lát, hỏi: “Ngài chắc chắn muốn làm như vậy sao.”
Hạ Lan Hi gật đầu, nói: “Chỉ có như vậy, ta mới có thể trở về mà.”
“Nếu đã vậy,” Thanh niên khẽ cúi người, hành lễ của hậu bối với Hạ Lan Hi: “ Trên dưới viện Vô Tình Đạo đều theo lệnh tôn.”
“Oa, vậy các ngươi phải cố gắng nhiều rồi.” Hạ Lan Hi nói không chút khiêm tốn, “Ta khá lợi hại, đôi khi Bắc Lạc còn không làm gì được ta…” 
... 
Ánh sáng trắng bất ngờ nhấn chìm hai bóng người, Hạ Lan Hi đột nhiên mở bừng mắt. 
Vừa nãy y đang mơ sao.
Sao y lại mơ giấc mơ như vậy, như một đoạn ký ức có thật.
Viện Vô Tình Đạo vì mệnh lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676934/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.